Hạng C
5/2/09
821
1.454
93
43
ocsam nói:
Sự Hào Phóng Đích Thực <h2></h2> Khi cơn bão ập đến khu thị trấn nhỏ ở gần nhà tôi, rất nhiều gia đình lâm vào cảnh khốn cùng. Ngay sau đó, các báo địa phương đều đăng tải những câu chuyện thương tâm về một số gia đình chịu hậu quả nặng nề nhất từ cơn bão.

Bài báo kèm theo bức ảnh đứa bé áo quần rách nát, đói khát, co ro vì lạnh đứng víu vào người mẹ phờ phạc trước căn nhà đổ nát. Bằng sự cảm thông sâu sắc, tôi nhận thấy gia đình họ có nhiều điểm tương đồng với gia đình mình. Đây sẽ là dịp phù hợp để dạy các con tôi về việc cần phải giúp đỡ những người kém may mắn hơn chúng.
Tôi đặt bức ảnh của gia đình đó lên chiếc tủ trong nhà và bắt đầu giải thích về cảnh ngộ của họ với hai đứa con của tôi.

“Chúng ta thì có quá nhiều trong khi những người nghèo khổ này thì chẳng có gì”, tôi nói. “Chúng ta sẽ chia sẻ với họ những gì ta có”.

Tôi lấy trên gác mái xuống hai chiếc hộp lớn và đặt trên sàn nhà phòng khách. Tôi phân loại quần áo của cả nhà, những thứ mà chúng tôi đã không mặc đến. Tôi khuyến khích các con xem qua đống đồ chơi của chúng để đem tặng những thứ chúng không thích nữa.

Đứng nhìn bố, mẹ và anh xếp đồ đạc vào thùng, lúc đó cô con gái út của tôi bước tới, ôm sát ngực Lucy, con búp bê nhồi bằng giẻ rách nó rất yêu quý. Con bé đứng trước hộp đựng đồ chơi, áp sát khuôn mặt tròn bé bỏng vào mặt Lucy, hôn con búp bê lần cuối sau đó nhẹ nhàng đặt nó lên trên các món đồ chơi khác.

“Ồ, con yêu. Con không phải đem tặng Lucy đâu. Con yêu nó thế cơ mà”.

Con bé nghiêm nghị, đôi mắt ngấn nước. “Lucy làm cho con vui mẹ à, thế nên có thể nó cũng sẽ khiến cô bé kia được hạnh phúc”.

Nghẹn ứ trong cổ họng, tôi lặng nhìn con bé một lúc lâu, tự hỏi làm sao tôi có thể dạy các con tôi bài học như con bé đã dạy cho tôi. Vì tôi chợt nhận ra ai cũng có thể cho đi những thứ họ không còn cần tới nữa. Sự hào phóng thực sự phải là có thể cho đi những gì bạn yêu thích nhất.


The Family.

Bác TK mà có lòng hào phóng đích thực thì cho e mượn con x6 chạy vòng vòng chơi đee. :D




THanks bác cái bài này nhé! em chưa có gia đình nhưng đang ước ao có đc 1 bé gái dể thương như bé gái của bác đây!
033102flo_1_prv.gif
 
Hạng C
29/3/10
582
0
16
quận 7 tphcm
[font="arial, helvetica, sans-serif"]
HAI CHỊ EM
[/font]
Tôi sinh ra tại một vùng quê nghèo hẻo lánh.Ngày qua ngày,cha mẹ tôi phải ra sức cày cấy trên mảnh ruộng khô cằn để nuôi 2 chị em tôi ăn hoc.
Một ngày kia,tôi lén ăn cắp 15 đồng trong ngăn kéo của cha mẹ để mua 1 chiếc khăn tay mà những đứa trong làng đều có. Cha tôi phát hiện,ông lấy roi tre treo trên vách xuống và hỏi rằng ai đã lấy cắp .Vì sợ hãi, tôi không dám nhận lỗi.Cha tức giận định đánh đòn cả 2 chị em,ông đưa roi lên.Em níu tay và nói:
-Thưa cha,con đã trót dại...
Em nói loanh quanh,không giải thích được đã dùng số tiền ấy vào việc gì.Cha giận đến tái mặt nghĩ rằng em đã ăn chơi lêu lổng và quất liên hồi chiếc roi vào lưng em cho đến khi cha gần như không thể thở được nữa.
Đêm ấy mẹ và tôi dỗ dành em.Nhìn thân hình đầy những lằn roi của em,tôi òa khóc.Em vôi vàng nói:
Chị ơi đừng khóc,kẻo cha nghe thấy sẽ đánh đòn chị đấy !
Năm ấy em vừa lên 8 và tôi 11 tuổi
Năm em tôi được tuyển thẳng vào trường trung học thì tôi cũng trúng tuyển vào đại học.Chưa kịp vui với niềm mơ ước được chạm vào cánh cửa đại học thì tôi đã đối diện với nổi lo về học phí.Cha mẹ không đủ tiền để 2 chị em cùng ăn học 1 lúc.
Em tôi quyết định bỏ hoc nhưng cha mẹ và cả tôi đều không đồng ý.tôi nói:
-Em cần tiếp tục đi học để tìm cách thoát khỏi cuộc sống nghèo khó sau này.Chính chị mới là người không nên tiếp tục vào đại học.
Nhưng em đả bỏ nhà ra đi với bộ quần áo cũ và 1 ít muối mè trong chiếc túi xách nhỏ.Em lén đến bên giường tôi và để lại một mảnh giấy nhỏ bên gối tôi với lời nhắn nhủ:"chị ơi,được vào đại học không phải là điều dễ dàng.Em sẽ tìm việc làm và gửi tiền về cho chị".
Tôi trào nước mắt , chẳng nói nên lời.
Năm ấy em mới 17 và tôi tròn 20.
Với số tiền ba tôi vay được trong làng cộng với số tiền em tôi gửi về, cuối cùng tôi cũng học xong năm thứ 4 đại học.
Một hôm đang ngồi trong phòng ,một đứa bạn chạy vào gọi tôi và nói:
-Có người cùng làng đợi cậu ngoài kia.
Tôi chạy ra thấy em đứng từ xa,quần áo lấm lem giầu nhớt.Tôi hỏi em:
-Sao em không nói với bạn chị em là em trai chị chứ?
Em cười đáp lại:
-Em sợ mọi người sẽ cười chị khi nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của em.
Tôi lặng người .Nước mắt tuôn trào.
Em mỉm cười ,đôi mắt ánh lên lấp lánh.Em đưa tay vào túi áo lấy ra một chiếc kẹp tóc hình con bướm và nói:
Em thất mọi cô gái đều có nó trên tóc , vì thế em mua tặng chị!
Tôi không cầm được niềm xúc động,ôm em nức nở.
Năm ấy tôi đã 23 và em mới 20.
Khi lần đầu tôi đưa bạn trai về nhà ra mắt cha mẹ, mọi thứ trong nhà đều sạch sẽ và ngăn nắp, ngay cả miếng cửa sổ bị bể cũng đã được lắp lại. Mẹ tôi cho biết trong khi dọn dẹp và thay khung cửa sổ, em đã bị miếng kính đâm chảy máu.
Tôi chạy vào tìm em.Nhìn vết thương trên tay em,tôi cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim đâm vào tim mình.Tôi lấy thuốc và bông băng để băng lại vết thương cho e.Em cười:
-Em không muốn anh ấy chê nhà mình nghèo khổ!
năm ấy em 23 và tôi 26.
Sau khi lập gia đình ,tôi về sống với chồng ở thành phố.Vài năm sau,chồng tôi trở thành giám đốc của 1 xí nghiệp.Vợ chồng tôi muốn đưa em vào làm nhưng em từ chối vì sợ mọi người bàn tán nhưng lời không hay về chông tôi.
30 tuổi ,em lập gia đình với 1 cô gái trong thôn.
Năm 40 tuổi ,cuộc hôn nhân tưởng như mỹ mãn của tôi đổ vỡ vì sự xuất hiện của 1 người đàn bà khác.Em vứt hết chuyện gia đình đến chăm lo cho các con tôi, vực tôi dậy sau những đắng cay, nghiệt ngã.
Rồi một ngày, cả 2 chúng tôi đều già nua,tóc bạc gần hết mái đầu.Em ngồi bên tôi nhắc lại chuyện xưa.Ngày ấy, chị em tôi mỗi ngày phải đi bộ hơn 2 tiếng mới có thể đến trường.Một hôm,em làm mất chiếc giầy.Một phần sợ cha đánh em, một phần biết mẹ không có tiền mua giày mới,tôi đã nhường cho em đôi giày của mình.Và cứ thế, mỗi ngày hơn 4 tiếng đi về,chân tôi phồng lên và rướm máu vì những viên đá nhọn trên mặt đường nóng bỏng .Từ đó em hứa với lòng là phải đối xử với tôi thật tốt.
Nước mắt tôi chợt ứa ra vì hạnh phúc.
Năm ấy em chỉ vừa lên 5!
MỌI THỨ TRÊN ĐỜI ĐỀU CÓ THỂ MẤT ĐI,
CHỈ CÓ TÌNH YÊU THƯƠNG LÀ MÃI MÃI!
 
sáng hnay lại thức sớm...tình cờ thấy cái note người yêu cũ gửi cho e chẳng biết mục đích gì...ngồi đọc 1 hồi e cảm thấy rất hay và gửi tặng nhà BIM....

Phật hỏi:"trên đời cái quý giá nhất là gì........."

Trước miếu Quan Âm mỗi ngày có vô số người tới thắp hương lễ Phật, khói hương nghi ngút. Trên cây xà ngang trước miếu có con nhện chăng tơ, mỗi ngày đều ngập trong khói hương và những lời cầu đảo, nhện dần có Phật tính. Trải nghìn năm tu luyện, nhện đã linh.

Một ngày, bỗng Phật dạo đến ngôi miếu nọ, thấy khói hương rất vượng, hài lòng lắm. Lúc rời miếu, ngài vô tình ngẩng đầu lên, nhìn thấy nhện trên xà.

Phật dừng lại, hỏi nhện: “Ta gặp ngươi hẳn là có duyên, ta hỏi ngươi một câu, xem ngươi tu luyện một nghìn năm nay có thật thông tuệ chăng. Được không?”

Nhện gặp được Phật rất mừng rỡ, vội vàng đồng ý. Phật hỏi: “Thế gian cái gì quý giá nhất?”

Nhện suy ngẫm, rồi đáp: “Thế gian quý nhất là những gì không có được và những gì đã mất đi!”. Phật gật đầu, đi khỏi.

Lại một nghìn năm nữa trôi qua, nhện vẫn tu luyện trên thanh xà trước miếu Quan Âm, Phật tính của nhện đã mạnh hơn.

Một ngày, Phật đến trước miếu, hỏi nhện: “Ngươi có nhớ câu hỏi một nghìn năm trước của ta không, giờ ngươi đã hiểu nó sâu sắc hơn chăng?”

Nhện nói: “Con cảm thấy trong nhân gian quý nhất vẫn là “không có được” và “đã mất đi” ạ!”
Phật bảo: “Ngươi cứ nghĩ nữa đi, ta sẽ lại tìm ngươi.”

Một nghìn năm nữa lại qua, có một hôm, nổi gió lớn, gió cuốn một hạt sương đọng lên lưới nhện. Nhện nhìn giọt sương, thấy nó long lanh trong suốt sáng lấp lánh, đẹp đẽ quá, nhện có ý yêu thích. Ngày này nhìn thấy giọt sương nhện cũng vui, nó thấy là ngày vui sướng nhất trong suốt ba nghìn năm qua. Bỗng dưng, gió lớn lại nổi, cuốn giọt sương đi. Nhện giây khắc thấy mất mát, thấy cô đơn, thấy đớn đau.

Lúc đó Phật tới, ngài hỏi: “Nhện, một nghìn năm qua, ngươi đã suy nghĩ thêm chưa: Thế gian này cái gì quý giá nhất?”

Nhện nghĩ tới giọt sương, đáp với Phật: “Thế gian này cái quý giá nhất chính là cái không có được và cái đã mất đi.”

Phật nói: “Tốt, nếu ngươi đã nhận thức như thế, ta cho ngươi một lần vào sống cõi người nhé!”

Và thế, nhện đầu thai vào một nhà quan lại, thành tiểu thư đài các, bố mẹ đặt tên cho nàng là Châu Nhi. Thoáng chốc Châu Nhi đã mười sáu, thành thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu, duyên dáng. Hôm đó, tân Trạng Nguyên Cam Lộc đỗ đầu khoa, nhà vua quyết định mở tiệc mừng sau vườn ngự uyển.

Rất nhiều người đẹp tới yến tiệc, trong đó có Châu Nhi và Trường Phong công chúa. Trạng Nguyên trổ tài thi ca trên tiệc, nhiều tài nghệ khiến mọi thiếu nữ trong bữa tiệc đều phải lòng. Nhưng Châu Nhi không hề lo âu cũng không ghen, bởi nàng biết, chàng là mối nhân duyên mà Phật đã đưa tới dành cho nàng.

Qua vài ngày, tình cờ Châu Nhi theo mẹ lên miếu lễ Phật, cũng lúc Cam Lộc đưa mẹ tới miếu. Sau khi lễ Phật, hai vị mẫu thân ngồi nói chuyện. Châu Nhi và Cam Lộc thì tới hành lang tâm sự, Châu Nhi vui lắm, cuối cùng nàng đã có thể ở bên người nàng yêu, nhưng Cam Lộc dường như quá khách sáo.

Châu Nhi nói với Cam Lộc: “Chàng còn nhớ việc mười sáu năm trước, của con nhện trên xà miếu Quan Âm chăng?”

Cam Lộc kinh ngạc, hỏi: “Châu Nhi cô nương, cô thật xinh đẹp, ai cũng hâm mộ, nên trí tưởng tượng của cô cũng hơi quá nhiều chăng?”. Nói đoạn, chàng cùng mẹ chàng đi khỏi đó.

Châu Nhi về nhà, nghĩ, Phật đã an bài mối nhân duyên này, vì sao không để cho chàng nhớ ra chuyện cũ, Cam Lộc vì sao lại không hề có cảm tình với ta? Vài ngày sau, vua có chiếu ban cho Trạng Nguyên Cam Lộc sánh duyên cùng công chúa Trường Phong, Châu Nhi được sánh duyên với thái tử Chi Thụ. Tin như sấm động giữa trời quang, nàng không hiểu vì sao Phật tàn nhẫn với nàng thế.

Châu Nhi bỏ ăn uống, nằm khô nhắm mắt nghĩ ngợi đau đớn, vài ngày sau linh hồn nàng sắp thoát khỏi thân xác, sinh mệnh thoi thóp.

Thái tử Chi Thụ biết tin, vội vàng tới, phục xuống bên giường nói với nàng: “Hôm đó, trong những cô gái giữa bữa tiệc sau vườn thượng uyển, ta vừa gặp nàng đã thấy yêu thương, ta đã khốn khổ cầu xin phụ vương để cha ta cho phép cưới nàng. Nếu như nàng chết, thì ta còn sống làm chi.” Nói đoạn rút gươm tự sát.

Và giây khắc ấy Phật xuất hiện, Phật nói với linh hồn sắp lìa thể xác Châu Nhi: “Nhện, ngươi đã từng nghĩ ra, giọt sương (Cam Lộc) là do ai mang đến bên ngươi chăng? Là gió (Trường Phong) mang tới đấy, rồi gió lại mang nó đi. Cam Lộc thuộc về công chúa Trường Phong, anh ta chỉ là một khúc nhạc thêm ngắn ngủi vào sinh mệnh ngươi mà thôi. Còn thái tử Chi Thụ chính là cái cây nhỏ trước cửa miếu Quan Âm đó, anh ta đã ngắm ngươi ba nghìn năm, yêu ngươi ba nghìn năm, nhưng ngươi chưa hề cúi xuống nhìn anh ta. Nhện, ta lại đến hỏi ngươi, thế gian này cái gì là quý giá nhất?”

Nhện nghe ra sự thật, chợt tỉnh ngộ, nàng nói với Phật: “Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”

Vừa nói xong, Phật đã đi mất, linh hồn Châu Nhi quay lại thân xác, mở mắt ra, thấy thái tử Chi Thụ định tự sát, nàng vội đỡ lấy thanh kiếm…

Câu chuyện đến đây là hết, bạn có hiểu câu cuối cùng mà nàng Châu Nhi nói không?

“Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”
Trong suốt đời ta, sẽ gặp hàng nghìn hàng vạn loại người.
Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có “duyên” là đủ.
Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng.
Tình yêu như sợi dây, hai người cùng kéo hai đầu, chỉ cần một người kéo căng hoặc bỏ lơi, tình yêu ấy sẽ căng thẳng hoặc chùng xuống.
Vậy khi bạn đi kiếm người ở đầu kia dây, hãy cân nhắc. Hoặc bạn có quá nhiều sợi dây tình cảm, hoặc bạn cứ liên tục tìm cái mới, hoặc khi dây đã đứt, bạn không còn can đảm hay lòng tin, tình yêu để đi tìm một tình yêu mới nữa.
Bất kể thế nào, khi sợi dây đó đứt, bạn chỉ mất đi một người không yêu bạn, nhưng người đó đã mất đi một người yêu họ.

“Thế gian này cái quý nhất không phải là thứ không có được và đã mất đi, mà là hạnh phúc hiện đang nắm giữ!”

Hy vọng toàn thể các BIMMER nam trót dại vẫn nhớ...đừng quá ham mê những khúc nhạc thoáng qua trong đời...mà đánh mất cành cây đã yêu mình suốt tận 3000 năm nhe'....
 
Last edited by a moderator:
Hạng D
9/4/05
4.489
65
48
46
Tiêu Kiếm nói:
KHÔNG CÓ GÌ QUÝ HƠN ĐỘC LẬP TỰ DO:)

Cái quý nhất của Tiêu Kiếm đương nhiên là kiếm
 
Hạng D
16/9/07
1.589
6
38
49
TUXEDO nói:
Tiêu Kiếm nói:
KHÔNG CÓ GÌ QUÝ HƠN ĐỘC LẬP TỰ DO:)

Cái quý nhất của Tiêu Kiếm đương nhiên là kiếm


em nghĩ là : Cái quý nhất của Tiêu Kiếm đương nhiên là BÍM
30.gif