Hạng D
4/1/09
2.198
6.036
113
VN
Lâu lắm mới đọc được những câu văn hay, vừa đủ, không dư không thiếu ý. Những câu văn chuẩn mực và gói gọn đủ ý truyển tải hết cái thần của cốt truyện.
Hay và thật như người kể đang trước mặt, tần ngần kể lại câu chuyện cho mình nghe, những đoạn văn tả thật quá.
từ "ngán" trong đoạn nầy thật hay : "tôi biết N chẳng “ngán” má buồn hay vì đàm tiếu của xóm làng tí nào. Bốn năm yêu nhau, tôi biết N chỉ “ngán” ...mỗi mình tôi."
Chữ "ngán" trước chưa chắc đã là cùng nghĩa của chữ "ngán" sau

Anh viết hay quá!
 
  • Like
Reactions: Nam BK
Tập Lái
19/7/14
19
1.012
78
58
Còn "gặp lại" N lần nào nữa không anh?
Trả lời theo đúng kiểu Tây là: "Good question....". (mặc dầu có vị hơi đêu đểu trong câu hỏi).

Qua những trải nghiệm với N, sau này nghe ai kể chuyện ma hiện về nói thế này thế kia tôi đều hồ nghi. Bạn đã đọc đó, trong cuộc gặp giữa tôi và N hoàn toàn không trao đổi gì. nhưng tôi tự biết chắc hai điều: Thứ nhất, đó là lần duy nhất N có thể gặp tôi. Quả thật sau đó tôi đã không mong ngóng gì nữa. Thứ hai, tôi cảm nhận ra chuyện yêu đương của chúng tôi đối với N lúc đó không quan trọng lắm nữa. Có vẻ như N có nhiều chuyện phải lo trước mặt.

Điều thứ hai này hơi khó hiểu nên tôi mạn phép lan man chút. Số là trong bốn năm yêu nhau, nhiều lần N phải đi Sài Gòn, hoặc điều trị bệnh, hoặc giải quyết công việc tiền bạc của gia đình. Thường thì đêm trước khi đi chúng tôi có hẹn gặp nhau và khi chia tay sau cổng vườn đều ôm nhau với nụ hôn khác biệt. Chúng kéo dài chỉ khoảng năm mười giây, không đủ lâu để quấn lưỡi vào nhau nhưng lại đủ dài để cả hai cảm nhận được hương thơm môi miệng. Rồi N thả chân xuống nói vừa đủ tôi nghe: "mai N đi nhé" như một lời chào vậy (Trong suốt cuộc tình, N rất "ngoan" với tôi). Nụ hôn trong cuộc gặp liêu trai xảy ra đúng như vậy, chỉ khác là tôi không cảm nhận được lời chào của N. Và cách lách người qua tôi để đi có chút gì đó dứt khoát. Chuyện xảy ra trong tích tắc nhưng tôi đủ tinh tế để nhận ra. Những nhận xét này đã làm tôi thay đổi quan niệm về thế giới tâm linh sau này. Kỳ lạ là mặc dầu đã có trải nghiệm gặp linh hồn hiện về mà tôi bây giờ không tin lắm vào chuyện ma nữa. Ít nhất là "ma" theo nghĩa chúng ta vẫn thường hiểu. Tôi dự định sẽ mở một topic về thế giới tâm linh, hy vọng các bạn sẽ đọc và cùng chia sẻ.
 
  • Love
Reactions: Nam BK
Tập Lái
19/7/14
19
1.012
78
58
Lâu lắm mới đọc được những câu văn hay, vừa đủ, không dư không thiếu ý. Những câu văn chuẩn mực và gói gọn đủ ý truyển tải hết cái thần của cốt truyện.
Hay và thật như người kể đang trước mặt, tần ngần kể lại câu chuyện cho mình nghe, những đoạn văn tả thật quá.
từ "ngán" trong đoạn nầy thật hay : "tôi biết N chẳng “ngán” má buồn hay vì đàm tiếu của xóm làng tí nào. Bốn năm yêu nhau, tôi biết N chỉ “ngán” ...mỗi mình tôi."
Chữ "ngán" trước chưa chắc đã là cùng nghĩa của chữ "ngán" sau

Anh viết hay quá!

Thật xấu hổ mà thú nhận rằng tôi đã len lén đọc còm của bạn dễ có đến mười lần (sướng quá mà). Rồi quyết định mình có thể bỏ cữ thuốc bổ tối nay. Nó làm tôi nhớ tới những gánh Sơn Đông Mãi Võ với câu thiệu lừng danh: "Cám ơn bà con cô bác đã xem qua và có lời khen ngợi".

P/S: bạn dùng chữ "tần ngần" cũng tuyệt đỉnh Kungfu ấy chứ.
 
  • Love
Reactions: Nam BK and btpaul
Hạng D
12/3/11
1.597
65.993
113
Tiền Giang, gò công
Cái đó không phải là ảo giác đâu anh . nếu lúc ấy, anh đưa tay ra ôm thì anh cũng cảm nhận được cảm giác mềm mại của cơ thể người, y hệt người thật vậy .
Bác gái em cũng bệnh tim, có chồng, sinh được 2 con luôn, sống đến hơn 50 tuổi, mất vì 1 cơn đau tim . trước đó mấy năm, bác gái đã không về thăm mẹ bác vì sức khỏe không tốt . vậy mà sau ngày mở cửa mã, buổi trưa hôm sau, bỗng mẹ bác đang nằm võng bỗng kêu lên : D hả con, phải con không vậy ? Mấy người trong nhà hết hồn, nói có ai đâu . mẹ bác nói : má còn nắm được tay nó mà . chú út phải bảo : má nắm tay con đó . vì mọi người giấu kín, sợ bà cụ buồn , không chịu nổi, lúc đó bà cụ mắt kém, gần như hết thấy được xung quanh .
Tâm linh là cõi huyền diệu, người không cảm nhận được thì bài bác, nhưng đâu phải mình không thấy thì cái đó không tồn tại, mình không biết thì cái ấy là sai .
 
  • Like
Reactions: Nam BK
Hạng C
14/4/13
646
230
43
Năm 1983 , mình đậu đại học, khăn gói từ quê lên SG, những ngày đầu ở trọ nhà người quen trên đường Lý Thường Kiệt, hồi đó bảng tên đường ghi " đại lộ Lý Thường Kiệt". Đăng ký vào ký túc xá thì hết suất vì mình xếp sau các bạn diện ưu tiên , vì Ký Túc xá 135 Trần Hưng Đạo hồi đó cho SV của nhiều trường ở.
Nhưng cũng may mắn, mình được một dì làm trong căn tin cho về nhà ở trọ.Ban ngày thì ăn cơm ở bếp ăn của trường. Cuối tháng đầu tiên, mình gửi dì một ít tiền trọ, nhưng dì không nhận, nói là thương SV nghèo ở tỉnh.
Nhà dì có căn gác gỗ, mái tôn, ban ngày khá nóng, không ở được, nhưng thật ra mình ở trường cả ngày.
Không ai trong nhà ở căn gác này, nên mình trọn một căn gác này. Buổi tối ngủ , phải mở cửa sổ cho mát.
Đêm đầu tiên, do trời nóng và lạ chỗ nên trằn trọc không an giấc thì một cô gái áo trắng đi vào phòng qua cửa sổ , cô bảo căn phòng này của cô, anh không được ở. Mình cãi lại, đã được dì Út cho ở rồi, cô ở đâu đến đây giành chỗ ?....cãi nhau kịch liệt một hồi thì cô ấy đi ra, sau này không quay lại nữa.
Hôm sau đi học bài vở nhiều quá nên mình cũng quên giấc mơ này và không kể với ai vì nó không làm kinh động mình lắm so với nhiều chuyện xảy ra với mình lúc này như đi xe buýt bị giật mất đồng hồ ...
Mấy năm sau , khi đã quen hàng xóm , có lần bác kế bên nhà hỏi mày ở ngủ trên gác có thấy ma không ? Mình bảo đâu thấy gì đâu ? bác nói vậy là tướng tinh mày dữ, chứ con gái của chủ trước tự tử ở trên gác đó. Mấy đứa ở rồi đều dọn đi, chỉ có mày là ở lâu đến giờ !
 
  • Haha
Reactions: Nam BK
Hạng F
12/10/16
7.491
6.347
113
Năm 1983 , mình đậu đại học, khăn gói từ quê lên SG, những ngày đầu ở trọ nhà người quen trên đường Lý Thường Kiệt, hồi đó bảng tên đường ghi " đại lộ Lý Thường Kiệt". Đăng ký vào ký túc xá thì hết suất vì mình xếp sau các bạn diện ưu tiên , vì Ký Túc xá 135 Trần Hưng Đạo hồi đó cho SV của nhiều trường ở.
Nhưng cũng may mắn, mình được một dì làm trong căn tin cho về nhà ở trọ.Ban ngày thì ăn cơm ở bếp ăn của trường. Cuối tháng đầu tiên, mình gửi dì một ít tiền trọ, nhưng dì không nhận, nói là thương SV nghèo ở tỉnh.
Nhà dì có căn gác gỗ, mái tôn, ban ngày khá nóng, không ở được, nhưng thật ra mình ở trường cả ngày.
Không ai trong nhà ở căn gác này, nên mình trọn một căn gác này. Buổi tối ngủ , phải mở cửa sổ cho mát.
Đêm đầu tiên, do trời nóng và lạ chỗ nên trằn trọc không an giấc thì một cô gái áo trắng đi vào phòng qua cửa sổ , cô bảo căn phòng này của cô, anh không được ở. Mình cãi lại, đã được dì Út cho ở rồi, cô ở đâu đến đây giành chỗ ?....cãi nhau kịch liệt một hồi thì cô ấy đi ra, sau này không quay lại nữa.
Hôm sau đi học bài vở nhiều quá nên mình cũng quên giấc mơ này và không kể với ai vì nó không làm kinh động mình lắm so với nhiều chuyện xảy ra với mình lúc này như đi xe buýt bị giật mất đồng hồ ...
Mấy năm sau , khi đã quen hàng xóm , có lần bác kế bên nhà hỏi mày ở ngủ trên gác có thấy ma không ? Mình bảo đâu thấy gì đâu ? bác nói vậy là tướng tinh mày dữ, chứ con gái của chủ trước tự tử ở trên gác đó. Mấy đứa ở rồi đều dọn đi, chỉ có mày là ở lâu đến giờ !
VL, hú hồn, bác gan thật
 
  • Like
Reactions: btpaul
Tập Lái
19/7/14
19
1.012
78
58
Thời gian này trong rừng đã xuất hiện lực lượng kiểm lâm. Gỗ khó kiếm hơn nên các chuyến đi rừng càng dài ngày và xa hơn. Xa đến độ chúng tôi có thể gặp các nhóm dân rừng Bình Tuy ở phía đối diện, lúc đó còn gọi là tỉnh Thuận Hải. Một số nhóm này có súng. Mặc dầu họ thanh minh là chỉ để săn thú nhưng chúng tôi cảm thấy bất an. Xã hội lúc đó luật lệ còn lỏng lẻo lắm, trưởng công an xã có thể là một ông vua nhỏ rồi. Còn trong rừng thì chỉ có luật “mạnh... yếu... ”.

Tôi không làm rừng nữa và quay qua làm nghề sửa máy nổ dạo. Có năng khiếu cơ khí nên tôi sửa rất “mát tay”. Chẳng những sửa máy trong làng mà còn ra ngoài thị trấn nữa. Dần dà tôi kiêm nghề “cò” máy, rồi “lái” máy luôn.

Lúc này phong trào làm vườn cà phê và tiêu lên cao. Có lúc mười ký tiêu đã có giá tương đương một chỉ vàng, còn chiếc máy tưới Yanmar hoặc Kubota là một tài sản lớn. Tôi kiếm được rất nhiều tiền. Nghề nghiệp mới bắt tôi phải tiếp xúc nhiều và năng động, giúp tôi nguôi ngoai hình bóng N mau hơn. Tuy vậy cũng phải đến bốn năm sau tôi mới hẹn hò với A, cũng ở trong làng.

Lúc này ba tôi vừa đi “cải tạo” về. Cùng với một bạn đồng liêu ở Sài Gòn, cũng vừa về từ chung một trại, mở một xưởng gia công cơ khí nhỏ. Cả gia đình chúng tôi nhanh chóng về lại Sài Gòn và thành công khá nhanh. Một năm sau tôi quay về làng làm đám cưới. Chính là vợ tôi bây giờ.

Mười năm sau, chúng tôi có một cháu trai, đã gầy dựng được một xưởng cơ khí nhỏ tách ra từ cơ sở của ba và người bạn. Công việc phát đạt, chúng tôi kể cũng “có số má” trong nghề của mình.

Có lần nhân công việc về gần làng cũ, tôi có ghé thăm. Làng xưa thay đổi đến độ không nhận ra. Sau khi ba má N qua đời, anh chị Hai đã bán căn nhà. Theo trào lưu đất đai, người chủ cuối đã phân thành nhiều lô nhỏ. Vì ở sát mặt đường lớn, những lô đất được xây thành kios bán hàng hoặc dịch vụ. Không gian kỷ niệm hầu như không còn dấu vết.

Tôi lần ra ngoài bìa làng. Con suối xưa nay cạn nước, các cây Lộc Vừng cũng không còn. May thay trên nền trời xa vẫn thấy cây Thánh Giá nghĩa trang lặng lẽ. Tôi tìm đến mộ N. Mộ thiếu người chăm sóc nhưng nhìn tấm hình phai nhạt tôi vẫn nhận ra nụ cười của nàng. Nghĩa trang vắng lặng, tôi ngồi ghé lên mộ N, thả mình vào ký ức xưa.

Dường như tối qua mưa lớn. Lẫn trong mùi ngai ngái ẩm ướt, hương ổi đào từ vườn ai loảng thoảng tạt qua. Không gian kỷ niệm đung đưa giữa tiếng dế gáy ri rí dưới chân và tu hú khắc khoải xa xa. Một cảm giác chông chênh nhè nhẹ, như ta vừa ngấm ly rượu nặng vậy.



Trong mười năm sau khi lên Sài Gòn, vợ chồng tôi ở một căn nhà nhỏ trong hẻm. Rồi sau nhiều năm tích góp, chúng tôi mua một cuộc đất khá rộng ở Thủ Đức và xây căn nhà lớn hơn.

Một tuần lễ sau khi dọn ra nhà mới, buổi chiều hai vợ chồng đang đứng trước vườn bổng vợ tôi nói trống lổng mà không nhìn tôi: “hứa với người ta trồng hoa mà không trồng à”. Tôi chưng hửng quay lại. Lúc này vợ mới nhìn tôi và nói: “anh hứa với N trồng một cây hoa N khi có nhà riêng mà”.

Một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi, và vị mặn của nước mắt mơ hồ xuất hiện đầu lưỡi. Tôi nhớ lại cây rơm mà N và tôi đã qua đêm năm nào. Và nhớ lại lời hứa khi tôi hôn lên mặt N đang nhòe nhoẹt nước mắt.

Thế rồi hôm sau tôi - và cả vợ tôi hăm hở – đi tìm mua trồng không chỉ một mà tới hai cây hoa N, mỗi bên nhà một cây. Cả hai lớn nhanh và sum xuê. Đến năm thứ ba thì ra hoa thơm cả một góc phố. Tiếc là tán cây rậm quá, bị hàng xóm phàn nàn nên sau đó tôi phải chặt bớt một cây.

Thời gian này tôi vẫn băn khoăn, làm sao vợ tôi biết tôi đã hứa với N trồng hoa cho nàng khi có nhà riêng? Mỗi lần tôi gặng hỏi thì vợ chỉ trả lời: “Cưng kể cho em nghe mà”. Nhưng trong hơn mười năm qua, tôi hầu như đã quên hẳn lời hứa với N thì làm sao tôi có thể kể lại cho ai nghe? Dần dà tôi nhận ra, cách làm vợ tôi mất bình tĩnh và nổi cáu nhanh nhất là cứ gặng hỏi chuyện này.

Cho đến một buổi chiều chúng tôi chuẩn bị dùng cơm tối. Đang ngồi ở bàn ăn, vợ tôi đứng dậy đi sang phòng bếp. Tôi chợt buột miệng hỏi lại câu hỏi canh cánh trong lòng đó. Khuất sau phòng bếp, tiếng vợ tôi vọng ra: “G không kể thì làm sao em biết”. Gai ốc nổi khắp người, tôi sải dài ba bước nhìn vào phòng bếp. Vợ tôi đang nhón chân với tay lấy gì trong kệ tủ. Tôi hỏi trong hơi thở gấp: “Em vừa nói gì vậy?”. Vợ tôi trả lời mà không quay lại: “Em nhờ anh lấy dùm lọ đường”. Tôi có hơi bẳn gắt: “Không. Em nói gì khi anh hỏi chuyện trồng hoa kia?”. Vợ tôi thả chân xuống và từ từ quay lại nhìn tôi: “Cưng sao vậy? Em chỉ nhờ lấy lọ đường mà”.

Tôi im lặng quay lại bàn ăn. Từ khi có con trai, vợ tôi cũng thường gọi tôi là cưng – như một cách ghẹo nhau, riết quen. Tôi nghĩ chắc ít gia đình nào vợ gọi chồng như vậy. Cũng hiếm hoi như tôi và N khi xưa, yêu nhau sâu đậm tới bốn năm mà vẫn gọi nhau bằng tên. Vậy mà vừa rồi trong vô thức vợ tôi đã gọi tên tôi. Có thể nghe lầm chăng? Xưa nay, chỉ có một người con gái xưng tên thân mật với tôi. Và rồi tôi nghĩ, nếu N muốn có một góc nhỏ nào đó trong cuộc đời của tôi thì nên để nàng mãn nguyện. Nó cũng như một vết thương để lại sẹo trên thân thể, tại sao lại cố công tẩy bỏ vết sẹo đi. Từ đó tôi không bao giờ hỏi lại vợ chuyện này nữa.

Mà chuyện liêu trai của N dây dưa tới vợ tôi không chỉ có vậy. A là một người vợ gần như hoàn hảo. Trong nàng chỉ có chồng con và gia đình. Không mơ mộng, không đua đòi. Vợ tôi là bạn của H nên tất nhiên biết chuyên tình của tôi và N. Vả lại trong cái làng tí hỉn đó, chuyện động trời N bỏ nhà theo tôi thì ai mà không biết.

Trước khi cưới, vô tình vợ tôi biết chuyện tôi đã có cặp nhẫn với N. Thế là nàng khăng khăng đòi dùng chiếc nhẫn của N làm nhẫn cưới, mặc cho má vợ tôi phản đối kịch liệt. Vậy là tôi trở thành tên Sở Khanh bất đắc dĩ: một chiếc nhẫn cưới đeo vào tay hai cô gái.

Đó là cặp nhẫn làm bằng vàng tây, rất mảnh. Chúng tôi đeo được khoảng ba năm. Trong một lần đứng máy tiện, chiếc nhẫn vướng vào tay quay và đứt ra. Vợ tôi tháo chiếc nhẫn trong tay mình rồi bỏ cả hai vào trong một cái ly nhỏ, để ở đầu giường trong phòng ngủ. Chúng tôi quên bẵng cho tới ngày dọn nhà ra Thủ Đức mới phát hiện ra cặp nhẫn đã không còn ở đó. Cặp nhẫn rất mảnh, giá trị không lớn. Vả lại phòng ngủ chúng tôi không ai bén mảng tới. Từ đó, chúng tôi không mang nhẫn cưới nữa và cũng không biết cặp nhẫn xưa giờ đang nằm ở đâu.

Tật xấu duy nhất mà tôi phải chịu đựng là vợ tôi có tính ghen kinh hoàng. Một ví dụ nhé: Sau khi cưới thời gian ngắn, trong bữa cơm chiều, má tôi vô tình kể chuyện lúc trước. Số là khi mới tới làng sinh sống, má tôi làm nghề hàng xáo và có bà bạn chung nghề. Hai bà thân nhau đến độ chung nhau mua lúa, cùng đi xay rồi bán gạo cũng chung luôn. Dần dà hai bà có ý gán ghép tôi với Hồng, là con gái bà bạn kia. Tôi và Hồng chỉ là biết nhau. Gặp nhau ngoài đường cũng chào hỏi thôi. Sau đó Hồng vượt biên và mất tích trên biển. Kể từ đó, không bụi hoa hồng nào được trồng trong vườn, cũng như không bông hồng nào được chưng trong nhà tôi.

Ghen tuông trời thần như vậy, lại biết rõ chuyện của tôi và N, nhưng không khi nào vợ tôi tỏ ý bóng gió. Tôi hỏi thì nàng chỉ trả lời: “Ơi trời, ai rảnh đâu mà đi ghen với người đã chết”. Lại nữa, trong phòng ngủ vợ tôi hay gặng hỏi chuyện ân ái của tôi và N khi xưa. Rồi thỉnh thoảng đệm vào: “Sao N gan vậy trời” hay “Lỡ ai thấy thì sao?” như kiểu ngày nay ta hay nói “enjoy khẩu dâm” vậy. Và tôi để ý là những lúc như thế nàng rất nhanh lên đỉnh. Ngạc nhiên thật. Cứ như con “Sư tử Hà Đông” trong vợ tôi chừa N ra vậy.


Cái làng bé xíu trong câu chuyện này bây giờ đã tứ tán chắc hơn nửa. Vậy mà không biết nhờ ai, cũng có một website nho nhỏ. Mặc dầu không còn ai thân thuộc ở làng nhưng thỉnh thoảng vợ tôi vẫn vào xem tin ai còn ai mất. Tôi cũng đã thu xếp công việc, coi như nghỉ hưu trước tuổi.

Con trai chúng tôi học xong và nhận công việc xa. Cháu có cuộc sống riêng và ít khi về thăm chúng tôi. Hai vợ chồng sống trong căn nhà lớn đôi khi cũng thấy buồn. Vợ tôi có thói quen dậy sớm đi thể dục rồi về nhà chuẩn bị bữa sáng. Còn tôi lại ít khi ngủ dậy trước chín giờ.

Một hôm thức dậy, đang đánh răng tôi chợt nhận ra tối qua mình có một giấc mơ. Nội dung thì mơ hồ nên tôi không nhớ gì nhưng chỉ biết trong giấc mơ đó có mặt của H, mà cũng rất mơ hồ. Vậy kể cũng gọi là kỳ ngộ vì có đến mấy chục năm qua tôi đã không còn nhớ gì tới H nữa.

Tôi đi xuống nhà, khi cả hai đang ngồi ở bàn ăn thì vợ tôi nói: “Anh à, con H bên Đức mới chết hôm qua. Nó bị tiểu đường nặng lắm”. Tôi chợt lặng yên. Ngụm cà phê trong miệng từ từ trôi xuống họng. Trong cuộc sống, có những ngẫu nhiên làm ta bối rối. Nhưng nếu không cho đó là sự trùng hợp thì chẳng lẽ chị em nàng "liêu trai" đến vậy. Và đây là lý do câu chuyện mang tên này.
 
Chỉnh sửa cuối:
  • Like
  • Love
Reactions: Nam BK and Meo Hip
Tập Lái
19/7/14
19
1.012
78
58
Thức khuya vậy bạn. Không phải hoa nhài đâu vì các tên riêng không phải được viết tắt mà là "mã hóa". Hihi, xin lỗi nha.
 
  • Like
Reactions: btpaul