Hạng D
19/6/10
1.557
574
113
Năm ngón tay

California đã vào thu, mùa của những cảm xúc, chất chứa những nỗi buồn man mác. Với tiết trời se lạnh, ngoài phố lá trên cành đã chuyển mình nhuốm vàng, trong lòng người đượm chút bân khuân như người đi xa trở về chốn cũ.
Như một thói quen hình thành trong vô thức, tôi lái xe khắp chốn để chụp ảnh lá vàng. Lá mùa thu Cali có màu vàng óng như nắng chiều, sóng sánh như mật ngọt tình đầu, hoe đỏ như đang khóc cho tình phai, chuyển nâu như đưa tiễn tình đã ra đi...
Dù hiện thân cho điều gì khi chụp tôi đều lấy nét cho lá rất rõ trong ảnh của mình, duy nhất ảnh bên dưới tôi đã cố tình làm nó nhòa đi hay do giật mình thản thốt chỉ vì hai câu cuối trong bài thơ “ Năm ngón tay “ của tác giả Nguyên Sa mà tôi đã mượn làm lời tựa cho bài viết.

Năm ngón tay

Trên bàn tay năm ngón
Có ngón dài, ngón ngắn
Có ngón chỉ đường đi
Có ngón tay đeo nhẫn
Ngón tay tô môi
Ngón tay đánh phấn
Ngón tay chải đầu
Ngón tay đếm tiền
Ngón tay lái xe
Ngón tay thử cóoc-sê
Ngón tay cài khuy áo

Em còn ngón tay nào
Để giữ lấy tay anh?

Suốt thời học sinh khi còn ở VN tôi rất thích những bài thơ của tác giả Nguyên Sa tên thật là Trần Bích Lan, những bài thơ của ông cũng từng được phổ nhạc và rất nổi tiếng như “ Tháng sáu trời mưa “, “ Áo lụa Hà Đông “, “ Paris có gì lạ không em “… Nhưng ở thời điểm bấm máy tôi chợt nhớ đến bài Năm ngón tay của tác giả có thể vì hình dáng và màu sắc của lá hay vì một điều gì đó trong đang ẩn chứa trong mùa thu Cali hay trong lòng người sâu lắng mà tôi không hề hay biết…
Năm ngón tay