Nghe lạ với người Sài Gòn, nhưng mọi người Hà Nội đều biết món xôi dân dã giản đơn nhưng cầu kì và ngon miệng này. Người ta thường gọi đùa đây là món ăn đuổi không đi, càng đuổi càng xán lại. Chỉ vì chữ “xéo”.
Xuân hạ thu đông, cứ thế nhàng nhàng, trời tờ mờ sáng, người ta nghe thấy tiếng rao nhỏ nhẹ khiêm tốn êm ru: “Ai... xéo … đê...” lướt chầm chậm qua các con phố cổ, rồi dừng lại đầu hè. Nắng dần lên, le lói đốm sáng, rồi vỡ òa khắp con phố. Người ta đi bộ đến hàng xôi. Gọi là hàng cho oai, chứ chỉ có hai chõng một mẹt. Bà hàng xôi từ tốn ngồi dưới gốc cây sưa cây xoan cây bàng, tay thoăn thoắt đong xôi cho khách. Xôi xéo giản đơn mà cầu kì. Gạo đồ xôi phải là loại gạo nếp cái hoa vàng thơm ngon nức tiếng. Loại gạo dẻo rền mà không dính nát. Ăn nóng không ướt để nguội không khô cứng. Gạo ngâm nước pha với nghệ rồi đồ bằng nước lá sen. Đỗ xanh được giã nhuyễn rồi nắm chặt bo bo cỡ quả bưởi. Hành được phi giòn rộm. Nước phi hành được dùng để rưới lên xôi. Xôi xéo chỉ vậy. Giản đơn nhưng tần tảo.
Xôi được gói trong lá sen thơm thanh thoát. Tay bà thái quả bưởi đậu xanh thành những lát mỏng phủ lên lớp xôi. Bà rưới mỡ, rồi rải hành phi. Bạn có thể ngồi ăn ngay tại hàng. Nếu bạn bận đi học đi làm, bà sẽ gói lá sen ướp xôi lại thật khéo, rồi buộc lại bằng sợi chỉ rơm thanh mảnh. Bữa sáng của phố cổ Hà Nội ý nhị. Ăn xôi xéo, người ta thấy có vị béo ngậy của mỡ hành, vị dẻo sữa non của xôi, vị thơm thanh của lá sen...
Xem tiếp
Theo
ThatMah