Sầu
Sầu là một cảm giác len lỏi trong tim, tựa như tiếng thở dài lặng lẽ giữa một chiều hoang hoải. Đó có thể là cái nhíu mày thật khẽ khi nhớ về những ngày xưa cũ, là nỗi trống trải mơ hồ khi đứng trước cảnh vật vắng lặng.
“Sầu” không hẳn là bi thương, cũng không hoàn toàn là tuyệt vọng. Nó là nỗi buồn thầm lặng, nhẹ nhàng nhưng dai dẳng, giống như cơn gió cuối thu cuốn đi những chiếc lá vàng còn vương vấn trên cành. Đôi khi, sầu không cần nguyên do, nó chỉ xuất hiện bất chợt, như con chim nhỏ trong hình mình chụp ở thành phố Riverside, chú chim đứng đơn độc giữa khung cảnh nửa sáng, nửa tối, tựa như đang lắng nghe tâm hồn mình trong khoảng lặng của thiên nhiên.
Nhưng cũng chính từ nỗi sầu mà con người biết trân quý niềm vui. Sầu làm ta thêm nhạy cảm với những khoảnh khắc đẹp, với những gì thân thương quanh mình. Và rồi, có lẽ sau nỗi sầu ấy, sẽ là một ngày nắng ấm, khi lòng nhẹ hơn, và bước chân không còn lẻ loi.
Nhờ đi qua những ngày sầu muộn, ta mới nhận ra niềm vui thuở ấu thơ từng giản dị mà tròn đầy biết bao. Khi còn bé, ta vô tư đón nhận ánh nắng, cơn gió, tiếng cười mà chẳng nghĩ ngợi. Chỉ khi trưởng thành, trải qua bao thăng trầm, ta mới ngoái nhìn lại, thấy tuổi thơ không chỉ là những ngày tháng hồn nhiên, mà còn là một miền ký ức rực rỡ, một phần hạnh phúc đã từng mà ta chẳng hay trân quý.
Gió lặng trời nghiêng bóng nắng phai,
Chim buồn đứng ngóng phía xa hoài.
Một đời sương gió hằn đôi cánh,
Cất tiếng kêu sầu với tháng ngày.
Sỏi đá âm thầm không lời đáp,
Nhánh cỏ lung lay chẳng tỏ bày.
Người qua có hiểu lòng chim nhỏ,
Hay cũng lặng thầm trong đắng cay?
Có những điều chỉ khi mất đi ta mới biết mình từng có. Và có những niềm vui chỉ khi đã trải qua nỗi buồn ta mới thực sự thấu hiểu giá trị của nó.
Nỗi sầu đôi khi không chỉ là một gam màu trầm trong bức tranh cuộc đời, mà còn là nét chấm phá làm sâu hơn những cảm xúc ta trải qua.
(Riverside - California)