T
Trancaolong123
Guest
Re:Thơ

Đời buồn tẻ kết nàng thơ làm bạn
Ta mãi một mình mãi lang than chốn rừng thẳm
Mùa thu sang nắng vàng rơi loan lổ
Đợi đông về cho giá lạnh buốt tim ai

11a%20forest.jpg
 
Hạng B2
3/10/12
287
85
38
Re:Thơ

Tình hình hôm nay đi off có bác nào tường thuật thơ trực tiếp ko ạ :)
 
T
Trancaolong123
Guest
Re:Thơ

Em trẻ người non dạ chữ nghỉa ít phọt phẹt các Bác các Mợ đừng nem đá tội em , nếu ko đc xui tai thì Quát Ca Ca , các Huynh các Tỷ sửa dùm ạ , em học hỏi và rút kn hứa ko tự ái ạ !
Em út mới tập làm thơ
Cao nhân mấy cụ xin nhờ chỉ thêm
Đọc thơ các cụ em thèm
T.ran , Thảo Chữ dạy bày em xem
 
T
Trancaolong123
Guest
Re:Thơ

BÀI VĂN 9,5 ÐIỂM VỀ "BỆNH VÔ CẢM" GÂY XÚC ÐỘNG SÂU SẮC

Những câu văn của em Phan Hoàng Yến , học sinh lớp 9A2 trường trung học Chu Văn An, Hà Nội đã gây ấn tượng mạnh với người đọc không chỉ bởi đề tài em lựa chọn mà còn bởi cách hành văn rất tinh tế và sắc sảo . Bài văn được cô giáo cho 9,5 điểm với nhận xét :"Em có những phát hiện và suy nghĩ sâu sắc về hiện tượng đáng buồn này. Một người có trái tim nhân hậu, đa cảm và tư duy sắc sảo như em thật đáng quý.

-----------------------------------------
ÐỀ BÀI :

TRÌNH BÀY SUY NGHĨ CỦA EM VỀ MỘT SỰ VIỆC HOẶC HIỆN TƯỢNG Ở ÐỊA PHƯƠNG HOẶC TRƯỜNG, LỚP (ÐẶT NHAN ÐỀ CHO BÀI VIẾT)

BỆNH VÔ CẢM

Có được một xã hội văn minh, hiện đại ngày nay một phần lớn cũng là do những phát minh vĩ đại của con người. Một trong số đó chính là sự sáng chế ra rô-bốt, và càng ngày, rô-bốt càng được cải tiến cao hơn, tỉ mỉ hơn làm sao cho thật giống con người để giúp con người được nhiều hơn trong các công việc khó nhọc, bộn bề của cuộc sống.

Chỉ lạ một điều: Ðó là trong khi các nhà khoa học đang "vò đầu bứt tóc" không biết làm sao có thể tạo ra một con chip "tình cảm" để khiến "những cỗ máy vô tình" biết yêu, biết ghét, biết thương, biết giận thì dường như con người lại đi ngược lại, càng ngày càng vô tình, thờ ơ với mọi sự xung quanh. Ðó chính là căn bệnh nan y đang hoành hành rộng lớn không những chỉ dừng lại ở một cá nhân mà đang len lỏi vào mọi tầng lớp xã hội - bệnh vô cảm.

Nhìn thấy cái xấu, cái ác mà không thấy bất bình, không căm tức, không phẫn nộ. Nhìn thấy cái đẹp mà không ngưỡng mộ, không say mê, không thích thú. Thấy cảnh tượng bi thương lại thờ ơ, không động lòng chua xót, không rung động tâm can. Vậy đó còn là con người không hay chỉ là cái xác khô của một cỗ máy?

Trước hết là về cái đẹp, bây giờ ra ngoài đường, hiếm ai có thể bắt gặp một người đàn ông đạp xe ung dung dạo mát, thưởng ngoạn cái không khí trong lành, tươi mát dưới những hàng cây cổ thụ vàm bóng quanh bờ hồ; một người con gái dịu hiền, yêu kiều trong chiếc váy thanh thoát tản bộ trên những con đường hoa sấu, hoa sữa đầy mộng mơ mà hầu hết là những dòng người tấp nập, vội vã, chen lấn xô đẩy trên đường, xe buýt.

Lúc ấy cũng chính là lúc mà con người ta mất một phần tâm hồn đẹp đẽ đã bị chôn vùi dưới lớp cát. Phải chăng cũng vì như thế mà họ càng lúc càng khép chặt cánh cửa trái tim mình lại, không còn biết hưởng thụ cái đẹp mà chỉ nghĩ đến tiền, đến công việc ngày mai?
Vô cảm với cái đẹp mới chỉ là bước đầu.

Một khi người ta đã không biết ngưỡng mộ, không biết say mê, rung động trước những điều đẹp đẽ thì trái tim cũng dần chai sạn rồi đến đóng băng Khi ấy, không chỉ là cái đẹp mà đứng trước những hành động ác độc, vô lương tâm, con người ta cũng cảm thấy bình thường, không oán trách cũng không cảm thông, động lòng với những nạn nhân bị hại. Một tháng trước, tôi đọc được một bài báo trên mạng có đưa tin về vụ một đứa bé Trung Quốc hai tuổi bị xe tải cán.

Thương xót, đau lòng làm sao khi nhìn cô bé đau đớn nằm trên vũng máu mà không một người nào qua đường để ý, cuống cuồng gọi cấp cứu. Họ nhìn thấy rồi đấy nhưng họ lại cố tình như không thấy, đi vòng qua cô bé để tiếp tục con đường nhạt thếch, sáo mòn của mình. Càng chua xót, đau lòng, phẫn nộ hơn khi chiếc xe tải tiếp theo nhìn thấy cô bé nằm đó, vẫn thoi thóp thở, bám víu lấy cuộc đời lại vô tình chẹt cả bốn bánh xe nặng trịch đi qua người cô bé, thản nhiên đi tiếp. Người qua đường vẫn thế, vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra.

Cô bé xấu số chỉ được cấp cứu khi một người phụ nữ nhặt rác đi qua, thấy cảm thông, đau lòng nên đã bế cô đi bệnh viện. Có những con người ích kỷ, vô tâm, tàn nhẫn như vậy đấy. Không những thế, bây giờ ra đường gặp người bị cướp, bị trấn lột, bị đuổi chém nhưng lại không thấy anh hùng nào ra can ngăn, cứu giúp hay chỉ một việc nhỏ nhoi thôi là báo công an. Ðó là những con người "không dại gì" và cũng chính "nhờ" những người "không dại gì" đó mà xã hội ngày càng ác độc, hỗn loạn. Chính lẽ đó mà căn bệnh vô cảm càng được thể truyền nhiễm, lây lan.

Vô cảm còn là con đường trực tiếp dẫn đến những cái xấu, cái ác. Nó là một căn bệnh lâm sàng mà trong đó, não của người bệnh vẫn hoạt động nhưng trái tim lại hoàn toàn băng giá. Người ta đã vô cảm thì làm sao có thể thấu hiểu được nỗi đau, tình cảm của người khác. người ta chỉ nghĩ đến mình và lợi ích của riêng mình mà thôi. Nếu không vô cảm, tại sao các cô giáo ở trường mầm non lại nhẫn tâm giật tóc, đánh đập, bịt miệng các cháu bé còn ngây thơ, nhỏ tuổi?

Tại sao một người còn chưa qua tuổi trưởng thành lại vô tư chém giết cả nhà người ta để lấy của cải? Xa hơn nữa là các công chức bình thản ăn tiền ủng hộ, trợ giúp những số phận đau thương, bất hạnh của người dân để kiếm lợi cho riêng mình. Và còn nhiều, còn nhiều hành động xấu xa hơn nữa. Tất cả những điều vô lương tâm ấy đều xuất phát từ căn bệnh vô cảm mà ra.

Chúng ta biết bệnh vô cảm vô cùng nguy hiểm nhưng lại đặt ra câu hỏi: Rốt cuộc thì nguyên nhân tại sao? Suy cho cùng, tình cảm là điều chi phối tất cả. Những người vô cảm là những người bị thiếu hụt tình yêu thương. Chính vì không cảm nhận được tình yêu thương mà người ta ngày càng lạnh giá. Một phần nữa cũng là do xã hội hiện đại quá bận rộn và đòi hỏi con người phải làm việc, làm việc và làm việc mà bỏ quên thời gian để trao nhau hơi ấm của tình thương, để ươm mầm cảm xúc.

Tình cảm như những hạt mưa, hạt mưa càng to, càng nặng thì càng dập tắt được những ngọn lửa của lòng thù hận, ghen ghét, bi ai và nó cũng như một ngọn lửa thổi bùng cháy mãnh liệt trong tâm hồn để nuôi dưỡng tiếp nguồn sống cho chúng ta. Vì vậy, điều duy nhất chúng ta có thể làm để cho căn bệnh vô cảm "không còn đất sống" là hãy biết mở cửa trái tim để biết cảm nhận, biết yêu ghét, thương giận và chia sẻ những điều tinh túy đó cho những người xung quanh mình.

"Con người ta không phải là cái đồng hồ và trái tim ta cũng không phải là cái lò xo"- một giáo sư người Anh đã nói như thế. Tóm lại, ta nhận thấy rằng căn bệnh vô cảm đang lan tràn ngày càng rộng lớn và trở nên vô cùng nguy hiểm, biến con người thành một cỗ máy vô tri chỉ biết vận động. Ðừng để điều đó xảy ra mà hãy đấu tranh để giành lại phần "người", giành lại "trái tim" mà Thượng Ðế, mà tạo hóa đã ban cho chúng ta, đào thải căn bệnh vô tình quái ác ra khỏi xã hội.
--------------------------------------
Bài văn quá tuyệt !
Một tâm hồn cũng rất tuyệt ![/h5] em ngoài lề tý , buồn quá
 
Hạng D
28/10/11
1.748
109
63
Re:Thơ

Em thích đọc văn của Cat mạnh như sóng mềm như nước ,lạnh lạnh ấm ấm . Bài hồi sáng cũng vậy kệ ai nói gì thì nói mình thích đọc văn của Cat.Sao mà mổi lần em chui vô là gặp bài mới thích thật:D:D
wetcat nói:
Đính chính nha::D đúng là giương đông kích tây hệ hệ..
Khi yêu thì không hiểu vì sao nhưng khi chia tay thì có cả trăm ngàn lý do để giũ bỏ..May mà em không xinh, nên tự cho mình cơ hội lả lơi mà chả ai đánh giá, em càng tự do hơn, vì thời gian là tài sản, em chu du thiên hạ, học hỏi, em bù đắp phần hơn thay vì nhan sắc là sự tự tin, độc lập và mạnh mẽ..Em tự thưởng cho mình những bữa ăn ngon, thêm gia vị vào cuộc sống. Em thấy mình càng thêm duyên dáng, vì có lẽ trời thương em chân ngắn, da nâu nên đã cho em sự sắc xảo và tính cách thú vị, nhẹ nhàng, bao dung, độ lượng hơn. Em biết tha thứ cho anh, quan tâm và chăm sóc anh thay vì mắt em bồ câu, môi em đỏ mọng mà em lấy nước mắt đàn áp.May mà em không xinh, nên em nhường anh đứng trước, cho anh có được cái tự hào mà em vẫn vuốt ve, mơn trớn danh vọng, bản ngã sự thành đạt của anh, biết xoa dịu nỗi đau và làm anh nguôi ngoai cơn giận.May mà em không xinh nên em biết kìm chế, em để anh phong lưu, anh đa tình..Bỗng một ngày online, anh gặp một ả cực thông minh sắc xảo, anh ngưỡng mộ và ao ước gặp, anh nghĩ ngay tới một chân dài không? Hay đàn ông thường ngoái cổ nhìn theo một cô gái trẻ đẹp tấm tắc khen để bàn luận nhưng lại nặng lòng cho một nhan sắc bình thường, một đôi chân ngắn nhưng luôn bên cạnh, để hiểu anh và để yêu anh hơn? Chẳng lẽ cuộc sống của anh chỉ có chân dài và nhàn nhạt thế ư?
May mà em không xinh, nên em không từ chối cho anh cơ hội gặp gỡ, khi anh buồn, cô đơn hay thất bại trong thương trường và bị ai kia giũ bỏ. Anh cần một người như yêu bên cạnh, chỉ để nghe anh nói, nhìn anh say..Thậm chí lúc đó anh sẽ phải đi tìm, cần những người như em làm chỗ dựa. Anh hiểu không nước mắt đàn ông, chảy trong lòng mặn chát…
Nhưng mà em không xinh, nên không thể nắm tay anh lúc đó, thiên hạ sẽ cười chê em “cố đấm ăn xôi”. Nhưng em là bạn, sẽ quan tâm, ủi cho anh bộ áo quần, lo cho anh một vài bữa cơm, cho anh ở trọ không lấy tiền, còn em dọn về với mẹ..Nhường anh căn hộ nhỏ, em gom góp từ những ánh nhìn mỉa mai làn da, mái tóc của trang lứa mà em phấn đấu..Vì vậy, ở nơi đây, anh nhớ chăm sóc, cảm nhận và anh cứ ngưỡng mộ nhé! Có đầy đủ..và online đi anh, nickname tự đăng nhập, người anh khao khát mong gặp, âm thầm nhớ ngày xưa ngay bên cạnh anh đấy! Ai bảo, đã có rất nhiều yêu thương anh vẫn đặt tên mình là lonelyboy ( hay hotboy em cũng mặc), tự anh từ chối hạnh phúc nhé!!! Cho nên bây giờ, cứ nhàn nhạt vô vị sao..
Dawnglow nói:
Đồn rằng ô ét nhà ta
Có anh Đào Lỗ thật là xấu trai
Xấu trai nhưng rất nhiều tài
Gọi ma bắt quỷ không ai giỏi bằng
Nhảy đầm anh cũng rất hăng
Gặp phường du đãng đập văng quai hàm
Làm ăn anh lại rất ham
Đêm ngày cày cuốc bán hàng nước hoa
Nước hoa chưa đủ đô la
Kiếm thêm tí chút, anh qua bán phòng
Nói chung tiền cũng chẳng đông
Nhưng ngày ba bữa thì không lo gì.

Lang thang ô ét từ khi
Tuổi hai mưới mấy xuân thì sức trai
Đến nay màu tóc chia hai
Mà giường vẫn chửa có ai nằm cùng
Đêm ngày suy nghĩ mông lung
Tìm người tri kỷ mà chung giấc nồng.

Bạn bè thấy thế cảm thông
Nhắc anh có mắt mà không thấy đàng
Rằng trên ô ét có nàng
Tuổi ba mươi mấy cũng đang một mình
Người ta mặt mũi thật xinh
Chiều cao mét sáu thân hình thon thon
Hiện đang sống với bé con
Thiên thần giáng thế phải còn tị ghen

Đào nghe đến đó hét lên
“Đúng người trong mộng, chớ nên chần chừ”

(Đến đây thì lại từ từ
Đào đi tập võ, tình thư mai làm)
 
Hạng B2
14/12/05
441
2.269
93
Re:Thơ

thôi xong.
bài của Đào gieo vần rất hay, nhưng để tỏ tình thì rớt từ vòng gửi xe ròi
ra mua lẹ bó hồng nhung gấp đi pa, còn 30" nữa mới tới giờ G
 
Hạng D
23/6/08
1.246
3.500
178
Re:Thơ

Các bác cho em xin lại cái địa chỉ với. Vừa rồi ngứa tay em lỡ xóa các PM nên ko còn nhớ. :(
 
Tập Lái
24/6/12
9
0
0
58
Re:Thơ

Em tham gia với nhé:
Mộng mị

Ngồi ngã nghiêng trên chõng tre cười rả rích
Gió mơn man se lạnh suốt chân dài
Người chao đảo say mê trong ảo cảm
Nước mong sao cây cỏ tốt xanh rờn
Cơn mộng mỵ qua đi trong phút chốc
Lát tối sầm trong giấc ngủ si mê
Giấc tỉnh lại dầm dề nước chảy
Trôi đi trôi mãi ngàn Thu.
 
Hạng D
28/10/11
1.748
109
63
Re:Thơ

Buổi off của quán thơ sẽ là 6 giờ chiều thứ Sáu 25/1/2013 tại quán Ngọc Lan, 189/1 Cống Quỳnh, Q1 nhé các bác, hôm đó em đến đúng giờ ạ, phòng đã được đặt trước rồi nếu ai tới trước thì hỏi phòng của anh Sơn (tên em ạ) đã đặt, số alo của em là 0909900790 nhé.
Thứ năm em sẽ đặt món luôn rồi sẽ pm menu cho các bác các mợ nhé.
Sweety nói:
Các bác cho em xin lại cái địa chỉ với. Vừa rồi ngứa tay em lỡ xóa các PM nên ko còn nhớ. :(