KỲ 2.2: 'MỌI'
-----
Hỏi:
Anh nói về đốt làng, cắt tai, chặt đầu, chơi bắn vào làng, hãm hiếp (HH), napalm vào làng... chống lại thường dân.
CAMILE (Trung sĩ, Charley 1/1): Bắn vào làng là trò chơi. Quan trắc tiền tiêu chỉ định vài nhà trong làng bạn (friendly), gọi pháo cho đến khi bắn trúng nhà, ai dùng ít đạn hơn là thắng, được khao bia. Về chặt đầu, 1 trung tá và 2 người khác trong chiến dịch Stone mang đầu về treo trên cọc giữa sân, nhưng khi biết có báo chí đi theo nên không thể làm tiếp. Trước khi kết thúc chiến dịch, chúng tôi được dặn đừng phí viên nhiệt để nấu ăn, mà hãy để dành để đốt làng, không cho dân làng thời gian để rời đi. Họ kêu la, chúng tôi kệ. Chúng tôi đốt rồi bỏ đi.
*
Hỏi:
Sao lại dùng viên nhiệt?
Camile: Vì nó cháy nhanh hơn và khó bị tắt. Họ khó dập. Chúng tôi ném lên nóc nhà. Mọi người cắt tai khi hết chiến dịch vì họ đánh cược trước đó, 1 tai 2 bia, vì thế họ cắt tai. Tra tấn tù binh thường là đấm đá, và tôi thấy 1 trường hợp có 2 tù binh. 1 bị trói vào cọc giữa sân, bị cắt sống lòi cả nội tạng, và dọa tù binh khác phải nói. Tôi không biết anh ta nói gì vì đó là tiếng Việt, nhưng sau đó họ vẫn giết anh ta.
*
Hỏi:
Sao anh biết họ là thường dân?
Camile: VC có súng, còn thường dân thì không, nhưng đã chết thì đều được coi là VC. Khi đến làng mà có phụ nữ thì họ bị lột hết quần áo, và bị HH được coi như là lục soát.
*
Hỏi:
Có sĩ quan ở đó không?
Camile: Có, đến cấp chỉ huy đại đội, ông ấy chẳng nói gì. Nếu không có báo chí quanh đó thì OK. Một lần tôi thấy 1 phụ nữ bị bắn tỉa của chúng tôi hạ, cô ấy xin nước. Trung úy bảo giết. Họ lột quần áo cô ấy, đâm vào ngực, rạng háng và dùng xẻng đâm vào... Cô ấy vẫn xin nước. Họ rút ra, và chuyển sang dùng cành cây, rồi cô ấy bị bắn.
*
Hỏi:
Những người chứng kiến có cảm thấy thế là đúng đắn với người Việt không?
*
Camile: Họ không được coi như người. Chúng tôi cho rằng làm vậy là tốt cho đất nước, và chúng tôi có làm gì thì cũng OK. Khi bắn ai đó, chúng tôi không nghĩ đó là người. Họ chỉ là mọi (gook) hay Cộng sản. Làm vậy là OK vì người ta nói nếu có cơ hội họ cũng làm vậy với anh.
*
Hỏi:
Đó là do anh được nghe huấn luyện tại trại trước khi lên đường, và anh chỉ làm theo?
Camile: Chính xác.
*
Hỏi:
Campbell, anh ở cùng đơn vị với Camile từng ở. Anh đến sau khi anh ta về 2 tháng. Mọi việc như vậy còn tiếp diễn không?
CAMPBELL: Vài việc không còn tiếp diễn vì 1 sự việc rất phiền toái mà Camile đã chứng kiến ở Quảng Trị. Có cuộc điều tra và mọi việc đỡ đi.
*
Hỏi:
Về việc huấn luyện, anh có coi người Việt bình đẳng với anh không?
Campbell: Họ là mọi, tất cả người Việt, không chỉ riêng VC hay 'Bắc Việt'. Họ là dân phương Đông thấp kém hơn chúng tôi. Chúng tôi là người Mỹ văn minh, chẳng thèm quan tâm đến họ.
--
Hỏi:
Là phi công trực thăng, anh đã bay nhiều chuyến cứu hộ chưa?
ERNI SACHS: Khoảng 500 chuyến cứu hộ trong 13 tháng. Tôi chẳng nhớ từng sơ tán dân thường hay chưa. Trong đêm mưa thời tiết xấu thì thường không bay trừ trường hợp khẩn cấp. Có vài lần có người dính lựu đạn, chúng tôi chuẩn bị bay thì sĩ quan gọi bảo: "Đợi chút. Thời tiết xấu và anh sẽ tự giết mình đó. Họ chỉ là lính VNCH. Không phải người Mỹ. Họ là "MỌI" TQLC. Chúng ta chẳng cần họ. Chúng ta sẽ không liều mạng vì họ." Lần đó chúng tôi vẫn bay, nhưng chính sách không lời của đơn vị là không bay giúp "mọi", nếu có thể né được.
(
Thật buồn là đối với số lính Mỹ này, đồng minh VNCH cũng bị chúng xem là "mọi")
Biệt kích Mỹ chặt đầu 2 người mà cho là VC
Kỳ sau: Lột da