Sáng qua Mợ Cọp tranh thủ thời gian chạy ù xuống Chợ Lớn kiếm chát gì đó mang về cho các bé chơi trung thu, đi đến Thủ Đức, chợt nhiên ký ức như ào về khi nhìn thấy một anh bưu tá đạp xe đạp chở cô con gái chừng 7-8 tuổi trên tay xách cái lồng đèn, một hình ảnh quá đổi bình thường với tất cả mọi người, nhưng lại là một ký ức tuổi thơ nghèo khổ và đáng yêu biết bao nhiu của MC. Không biết tại sao cổ họng cứ nghèn nghẹn, nước mắt cứ chực tuôn trào và rồi cứ thế mà chảy ào ào, may mà có đeo khẩu trang, chứ không thì người ta tưởng bà này chắc mới bị chồng quánh

.
Vào những năm 83-88, cứ đến Chủ Nhật là có một cô bé con lon ton đạp xe theo ba từ Chợ Lớn qua Nhà Bè đi phát thư báo, đoạn đường quá xa xôi với chiếc xe đạp 14in (được người ta cho) và đôi chân bé nhỏ, nhưng có bé ấy rất thích thú vì rất nhiều lẽ, đầu tiên là được giúp ba trong công việc, ba cô là bưu tá xã mà lỵ, thứ nữa là mỗi lần đi theo ba được rất nhiều kẹo bánh, mà cái thời ấy bánh kẹo như một mặt hàng xa xỉ đối với gia đình cô, một gia đình cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc, mỗi khi cầm một lá thư từ nước ngoài gửi về đến trao cho một ông bà cụ nào đó là cô được các ông, bà cho một vài viên kẹo, hôm nào có giấy báo nhận hàng nước ngoài thì cô còn được một cây viếc bic pháp hay một thanh chocola... không thích sao được, và đến mùa trung thu, thì y như rằng cô sẽ được vài chiếc lồng đèn nho nhỏ :" cho con và cho em nữa nè"... thích ơi là thích , năm tháng cơ cực trôi qua, cùng với hàng ngàn, hàng triệu trẻ em cùng thời nghèo khổ ấy, cô bé lớn lên và luôn thèm khát một chiếc lồng đèn được trao từ tay những cô chú tổ chức trung thu cho bọn nhóc và rồi như thấm vào huyết quản, cô bé ấy dần dần lớn lên thành cô bé bự, biết tự làm ra tiền, biết làm chủ cuộc sống nhưng niềm đam mê cháy bỏng vẫn không nguôi ngoai trong tâm hồn thế cho nên cô luôn bày hết trò này đến trò kia ở những nơi có mình có mặt để mong sao cho các bé luôn có những sân chơi, những cái bánh, những chiếc lồng đèn với những nụ cười tươi tắn trên những gương mặt chưa biết tính toan.
Có nhiều người bảo mụ cọp này dư tiền quá, ăn rồi đi tài trợ chổ này chổ kia,mợ cọp loáng thoáng nghe có người lại nói bả giàu mà, tiền không biết để làm gì, có người bảo bà này chắc toan tính mần ăn gì đây...Nói ra thiệt là xấu hổ quá đi, mợ cọp có giàu chi đâu, MC chỉ đủ ăn, đủ mặc mà thôi, có giàu chăng là giàu cảm xúc, giàu nước mắt và giàu lòng nhiệt thành, MC rất thích được cho các con một chiếc lồng đèn dẫu biết rằng các con không cần chúng như MC ngày xưa, tuy nhiên trong mỗi chiếc lồng đèn nhỏ nhỏ rẻ tiền ấy là cả một tấm lòng của MC dành cho các con, nhìn các con tung ta tung tăng, cười đùa và ríu rít, tự dưng trong lòng vui lạ, và ai nói gì MC cũng chẳng quan tâm vì MC thấy các con vui là mợ vui rồi, còn 2 ngày là đến ngày hội của các con, các bé nhà MC cứ nôn nao hỏi chừng nào mình đi chơi trung thu, chúng làm MC cũng nôn nao theo nữa đó. MC chỉ mong các con thật nhiều niềm vui và đầy ắp tiếng cười, mong tất cả các con, ăn mau chóng lớn và tràn đầy tình yêu thương với cuộc sống, với mọi người xung quanh mình. Chúc con con một mùa trung thu vui như trẩy hội nhá.