e đăng bài viết của bà cả nhà e, ko phải bà cả cướp nick
Cởi trói cảm xúc !
Đó là điều mà em tự nhủ, vì phải mất đến 5 năm em mới nhận ra và thực hiện được.
Tại sao lại phải cởi trói cảm xúc ? Nó là của mình, do mình điều khiển, do mình kiểm soát cơ mà ? Cảm xúc ấ là gì ? Nó đến từ đâu ?
Xin thưa,
tất cả chỉ tại 3 chữ SFC mà ra.
Em tình cờ đến với SFC. Ban đầu là sự
cưỡng bức của ông cả. Sau em thích nó, mê nó lúc nào không biết. Yêu vì cái gì ? Em không giải thích nổi. Em chỉ biết không gặp nó thấy nhớ, thấy không chịu nổi.
Đúng là em
cảm nó nặng rồi.
Cuộc sống của gia đình em thay đổi. SFC cuốn gia đình em vào những cảm xúc, khiến mình lạc lối. Vì lần đầu tiên em biết, ở một xã hội, nơi mà ai cũng nhìn mọi thứ đầy hoài nghi, tự vệ khi ra đường. Đơn giản vì không tin ở đời có nhiều người tốt. Không tin ở đời có nhiều người chăm chỉ lao động. Không tin ở đất VN này lại có nhiều người hiểu biết và cũng rất văn minh đến thế.
Thế mà chuyện đó đã xảy ra. Và đó là thứ khiến em bị cuốn hút và phải lòng. Chứ không phải từ cái xe STF nào cả.
Em học được nhiều điều từ các bác ấy : vốn sống, sự trải nghiệm của những thất bại, đau buồn, của niềm vui, của sự hạnh phúc và cả sự giận dỗi. Em học được cách cư xử. Em học được cách trân trọng người khác. Em học được mẹo làm giàu. Em học được cách tính toán. Và học cả được cách chăm chồng, chăm sóc chính bản thân mình.
Chưa ở đâu, chưa ở nơi nào em học được nhiều điều đến thế. Và chưa có một đám đông nào khiến mình thấy tin tưởng đến thế, sẵn sàng chia sẻ đến thế. Vậy mà em đã có được những thứ mà trước đây em vẫn hoài nghi. Giờ nó ở bên cạnh em, là cuộc sống của em.
Thấy đôi nào giận nhau, y như rằng mọi người nhắc nhau vun vén để đôi đó hàn gắn. Gia đình nào có người ốm đau, bệnh tật, y như rằng tất cả xúm vào hỏi thăm, động viên và đến tận nơi chia sẻ. Người hiếm muộn, y như rằng nhận được tư vấn, hướng dẫn để làm sao có được 2 chú nhóc mới thôi. Người làm ăn đi xuống, y như rằng nhắc nhau đồng cảm với khó khăn. Người thắng lợi, y như rằng nhận được ngàn lời chia sẻ. Niềm vui của bạn tưởng như của mình. Bạn đau mình cũng muốn khóc…. và dường như cảm xúc nào, niềm vui, nỗi buồn, nỗi lo và cả sự hạnh phúc cũng đều có và đến với em và những người bạn tưởng như rất dở hơi khi tự dựng tìm đến nhau qua
3 chữ SFC.
Gần gũi nhau hơn, giúp nhau nhiều hơn, chăm sóc nhau hơn… và rồi để ý nhiều về nhau hơn lúc ban đầu. … Những cơn bực tức bắt đầu nổi sóng. Những cảm xúc bị tổn thương bắt đầu xuất hiện. Những nỗi buồn và cả sự day dứt tự dưng đến. Chẳng hiểu vì sao, đám đông những người bạn ấy tự dưng thấy ghét nhau, tức nhau, không muốn nhìn mặt nhau. Giận gào sôi lên. Ấm ức cả tháng trời. Gia đình
cháy, những vụ cháy vô cớ chỉ vì những cơn tức, cơn bực, cơn ấm ức không tài nào chịu nổi… Những cơn ấy đến từ đâu ?
Lại từ 3 chữ SFC.
Tại sao nó ám ảnh mình đến thế nhỉ ? Tại sao mình vừa có những tình bạn đẹp, mình lại thấy buồn thấy chán rồi ?
Cảm giác bị phản bội, cảm giác bị bỏ rơi, cảm giác bị quay lưng… và nhiều cảm giác khác cứ xoay vần em và những người bạn em.
Mọi chuyện bắt đầu từ sự khác biệt : khác tính cách, khác quan điểm, khác thói quen sống, khác cách yêu, khác cách phát ngôn, khác cách thể hiện mình, khác cách nghĩ, khác cách kiếm tiền, khác môi trường sống…. Và rất nhiều cái khác biệt nữa không hiểu từ đâu nó dồn về cùng lúc, nó làm em
nổ tung.
Lần đầu tiên em muốn từ bỏ nó. Em đã nghĩ mất 3 đêm. Khóc mất một buổi chiều. Tự vấn mình. Tự trách mình điên rồ. Tự thấy mình thua thiệt vì mất ngày mất buổi, mất thời gian mà chẳng bổ béo gì khi chơi với nó. Vậy tại sao phải mất thời gian cho nó nhỉ ?
Em học cách quên nó
SFC em tìm quên và lẩn tránh nó. Ghét ai đó nhắc đến 3 chữ
SFC. Ghét nhìn thấy những kỷ niệm có liên quan đến
SFC. Em tự dưng bị
trầm cảm nặng.
Sau lần khóc như mưa ấy. Dần dần em hết giận. Lại quay lại về
SFC. Nhưng đầy dón dén, đầy hoài nghi, ngờ vực và tự vấn ? Liệu sự trở lại này có đáng ? Sự trở về này có thật cần thiết với mình ?
Cuối cùng, tim em mách bảo : cứ đến, cứ chơi, cứ nghĩ, cứ khóc, cứ buồn, cứ hạnh phúc… cứ làm tất cả những gì mà cảm xúc mỗi con người cần có. Vì như thế mới là cuộc đời.
Em tự nhủ vậy. Nhưng lần thứ hai em phải khóc. Khóc to và nhiều hơn. Vì cơn ấm ức. Nỗi tủi thân… và hằng hà sa số các lý do mà mình thấy không thể tiếp tục chơi được nữa. Mình sống cho nó nhiều quá. yêu nó nhiều quá để rồi nó có lỡ lời 1 câu cũng thấy tức. Nó trêu 1 cái đã thấy phát rồ. Nó tức 1 cái thì cho nó là ác, là không tốt. Nó giận 1 cái lại bảo nó tệ bạc…..
Nhưng, rồi một ngày… sau rất nhiều cảm xúc lắng lại. Em ngộ ra một điều. Nó hiển nhiên, đơn giản, dễ hiểu mà tại sao em không nhìn thấy, không nhận ra. Nó – SFC cũng là cuộc đời. Mà cuộc đời không bao giờ có sự trọn vẹn. Cuộc đời là kịch bản không có sẵn. Nó thay đổi. Nó giày xéo người ta vẹo vọ theo sự phức tạp, sự đa mang nó vốn có. Cuộc đời, em ngộ ra rằng : nó chỉ hoàn hảo khi nó không hoàn hảo. Và ngược lại, nó không hoàn hảo khi mình cứ đòi hỏi nó hoàn hảo.
Chẳng có sự hoàn hảo nào cả trong cuộc chơi này cả. Sự khuyết thiếu của nó chính là sức hút mà nó khiến cho cả trăm con người
dở hơi bỏ làm ăn, bỏ thời gian mà day dứt, mà trách cứ nhau, giận dỗi nhau.
Cuộc đời còn khuyết nghĩa là chúng ta còn đi tìm. Sự hấp dẫn của nó vẫn có. Nghĩa là, câu trả lời dễ hiểu rằng Tại sao mình yêu SFC, điên vì nó, dở hơi vì nó? Chẳng qua chúng ta luôn đi tìm hạnh phúc. Chúng ta luôn khao khát có cái tốt hơn chúng ta đang có. Chúng ta muốn nó hoàn hảo, bất biến, vĩnh cửu… Nhưng điều đó là không tưởng. và đó không còn là cuộc sống nữa.
Bởi thế,
SFC trong em giờ là mảnh khuyết đáng yêu. Nó là bức tường đang xây dở mà mỗi người bạn của em sẽ là từng viên gạch để xây lên nó. Mỗi viên có viên dài viên ngắn, có viên xiên viên thẳng, có viên tím viên vàng… mỗi viên là 1 mảnh ghép tạo nên bức tường đa màu.
Chừng nào em còn nghĩ SFC là bức tường đổ, tức khắc nó sẽ đổ thật. Chừng nào em còn cho rằng SFC đang là cốc nước còn đầy nửa ly nước, chứ không phải là đã hết nửa ly nước, thì khi đó em sẽ luôn chấp nhận nó, sống chung với sự khác biệt. Tôn trọng sự khác biệt đó. Nhìn tích cực thay vì nhìn tiêu cực về nó. Đấy mới là điều em nên làm khi đã quyết định lựa chọn và chơi với nó.
Chừng nào em vẫn muốn chơi với nó, nhưng không chấp nhận sự khuyết thiếu của nó, không chấp nhận sự thiếu hoàn hảo của nó, em còn tự xây lên mâu thuẫn cho mình. Sẽ đau khổ, buồn chán. Bỏ nó chẳng bỏ được. Mà bắt nó theo ý mình muốn thì là điều không bao giờ xảy ra.
Giờ thì em học được bài học lớn nhất cho mình :
biết thừa nhận sự khác biệt của nhau, biết tôn trọng giá trị riêng, cách nghĩ riêng, cách yêu riêng, cách quan niệm riêng, cách thể hiện bản thân riêng… nghĩa là em đã tự kết nối mình với SFC. Với em đó là sự hoàn hảo. Với em đó là hạnh phúc, là niềm vui. Em vui vì giờ em đã có rất nhiều người bạn. Giờ em đã có những anh/ chị/ em, lâu không gặp thấy nhớ nhau, muốn làm bạn lâu dài cùng nhau.
NHƯ VẬY, EM ĐÃ TỰ CỞI TRÓI CẢM XÚC CỦA MÌNH.
Em đã tự vượt qua bản thân mình. Em vui với điều đó.
Vài điều chia sẻ, như một cách bày tỏ tấm lòng với các Bác : cảm ơn tình cảm của tất cả các Bác đã cho em hiểu hơn về cuộc sống. Cảm nhận đầy đủ hơn về cuộc đời bằng nhiều bậc cảm xúc khác nhau. Và cho em một cơ hội được làm bạn với
SFC rất đáng được trân trọng này.
Và 5 giá trị của SFC mà em luôn ghi nhớ :
Chân thành. Tương trợ. Tôn trọng. Chia sẻ. Văn minh.