Cảnh đẹp trên con đường về
trong nắng chiều gần tắt...
đâu núi thẳm, đâu trời cao...
mây chiều như cuộn giữ những bàn chân...
Chúng tôi chào các anh chị em- những người đã góp sức cùng đánh thức Hoàng Liên Sơn hùng vĩ
Thêm tý mây xanh cho đẹp lòng các chị, các anh... bước tiếp trên con đừng về.

trong nắng chiều gần tắt...

đâu núi thẳm, đâu trời cao...

mây chiều như cuộn giữ những bàn chân...

Chúng tôi chào các anh chị em- những người đã góp sức cùng đánh thức Hoàng Liên Sơn hùng vĩ

Thêm tý mây xanh cho đẹp lòng các chị, các anh... bước tiếp trên con đừng về.

Last edited by a moderator:
Những cảm xúc không thể nói thành lời:
"người ta hôn nhau trên đỉnh kìa.."
;
Viktor mi gió các bác OSers ở nhà nè
;
1 2 3 FANSIPAN... FANSIPAN... FANSIPAN...
[tube]http://www.youtube.com/watch?v=sHtyaM_HQGA[/tube]
[tube]http://www.youtube.com/watch?v=EotXFgq30ss[/tube]
"người ta hôn nhau trên đỉnh kìa.."

Viktor mi gió các bác OSers ở nhà nè

1 2 3 FANSIPAN... FANSIPAN... FANSIPAN...


[tube]http://www.youtube.com/watch?v=sHtyaM_HQGA[/tube]
[tube]http://www.youtube.com/watch?v=EotXFgq30ss[/tube]
Last edited by a moderator:
pqm7777 nói:Tuy không có những nụ hôn trao nhau như đoàn bạn - đoàn Chile, chỉ lên đỉnh Fansipan sau chúng tôi khoảng 20p. Nhưng tình cảm của từng thành viên đoàn dành cho nhau & dành cho cái chóp đáng yêu vẫn không vì thế mà thiếu đi sự nồng nàn
![]()
![]()
Last edited by a moderator:
Đã đêm thì ta phải bật đèn mà đi...
Lặng lẽ trong màn đêm...19 thành viên với trên 30 cái đèn nối thành một hàng dài quanh co theo từng con dốc...(phần ảnh minh họa chính sẽ được post từ bác Tài già. Máy em còi, tay em run không phải vì xúc động mà vì sợ và đói
)
Họ đi...đi mãi... lúc lội suối, cũng trèo đèo...cái lạnh đến dần, cái bụng reo vui...rồi gặp ánh lửa hồng của đoàn porte ấm lòng vì sắp được dừng chân chốc lát.

Lặng lẽ trong màn đêm...19 thành viên với trên 30 cái đèn nối thành một hàng dài quanh co theo từng con dốc...(phần ảnh minh họa chính sẽ được post từ bác Tài già. Máy em còi, tay em run không phải vì xúc động mà vì sợ và đói



Họ đi...đi mãi... lúc lội suối, cũng trèo đèo...cái lạnh đến dần, cái bụng reo vui...rồi gặp ánh lửa hồng của đoàn porte ấm lòng vì sắp được dừng chân chốc lát.

Last edited by a moderator: