Hạng C
8/2/07
510
8.309
93
HCM
Re:Thớt "Miệt vườn" của em đã mất

Bánh ít hồn quê
banh-it-hon-que-1.jpg

Những hình ảnh thân quen này giờ không phải dễ tìm. Chiếc bánh ít quê nghèo thơm ngon không phải đứa trẻ nào cũng biết, nhất là trẻ con ở thị thành. Ở nông thôn bây giờ, ngày giỗ, ngày tết cũng ít làm bánh hơn vì đã có bánh tây thay dần những chiếc bánh quê!
banh-it-hon-que-2.jpg

Nhớ ngày trước, dịp mùng 5 tháng 5 âm lịch, hay nhà có đám giỗ thì cũng gói vài chục, có khi vài trăm cái bánh ít để đãi khách và cho con cháu có cái bánh mà ăn. Khi chuẩn bị làm bánh, trước đó một ngày, người ta tìm cắt những tàu lá chuối còn nguyện vẹn. Phơi tàu lá chuối cho heo héo rồi mới rọc ra để lá chuối không bị rách rời.
banh-it-hon-que-3.jpg

Nếu lúc gặp trời mưa dầm, không có nắng để phơi cho lá thêm dai thì người ta trụn vào nước sôi sơ qua rồi mới gói bánh. Nhưng làm như thế là để “chữa cháy” thôi vì khi gói và hấp chín mình bánh nhìn không đẹp mắt. Bánh ít, có hai loại nhưn: nhưn đậu xanh và nhưn dừa. Mà lạ thật, khi nói làm bánh ít thì thường người ta làm cả 2 loại nhưn chứ ít khi chỉ làm một loại.
banh-it-hon-que-4.jpg

Ngoài xay bột, giằn bột cho ráo, người ta còn xay đậu xanh cho giập làm đôi, ngâm nước để tách vỏ trước khi luộc cho chín mềm và khô đặt lại đến khi vò viên không dính tay. Lá gói bánh ít được thoa một ít mở hay dầu ăn để khi bóc bánh ra vừa đẹp, vừa không bị dính vào lá.
banh-it-hon-que-5.jpg

Trong khi những người phụ nữ chuẩn bị mọi thứ trước khi gói bánh thì cánh đàn ông, trai tráng cũng có việc để phụ giúp. Làm bánh ít nhưn dừa chỉ dùng cơm của trái dừa mới rám vỏ vì cơm còn hơi mềm để khi sên nhưn đến ráo vẫn không dậy mùi dầu dừa. Những ai từng ở quê chắc hẵn khó quên cái bầu không khí đầm ấm, vui vẻ của mọi người trong gia đình, kể cả bà con thân cận trong xóm đến giúp. Đó là cái nếp sinh hoạt ở quê đáng quý, đáng yêu biết nhường nào! Vừa làm vừa chuyện trò, vừa nhắc nhớ về những kỷ niệm đã qua. Đối với trẻ con trong lúc chờ bánh chín còn được nghe bà kể chuyện xưa, tích cũ về tên gọi của loại bánh dân dã này!
banh-it-hon-que-6.jpg

Chuyện xưa kể rằng, khi chàng Lang Liêu - con trai của Vua Hùng thứ 6 – là người chiến thắng trong cuộc thi dâng lễ vật cúng đất trời với bánh chưng và bánh dày, còn nàng công chúa út vốn rất nhu mì, khéo léo trong công việc bếp núc đã nảy ra sáng kiến làm kiểu bánh mới mang hương vị của cả hai loại bánh này. Nàng út lấy chiếc bánh dày bọc lấy nhân của chiếc bánh chưng và phỏng theo hình dạng của bánh chưng và bánh dày để gói thành hai kiểu bánh khác nhau. Một thứ dáng tròn không gói lá, giống như bánh dày; một thứ dùng lá gói kín thành dáng vuông giống như bánh chưng. Cả hai loại bánh này đều làm nhỏ lại để tỏ ý khiêm nhường vì nàng là bậc út ít.
banh-it-hon-que-7.jpg

Từ đó, bánh của nàng Út được lưu truyền trong dân gian cùng với bánh chưng và bánh dày. Để phân biệt với bánh của chàng Lang Liêu và cũng để tỏ lòng ngợi ca nàng Út, mọi người đã làm theo, gọi bánh bằng chính cái tên của nàng út là “bánh nàng út ít”. Theo thời gian, từ những cải tiến của dân gian, “bánh nàng út ít” đã có hình dạng khác đi chút ít, và tên "bánh nàng út ít" cũng biến thành tên “bánh ít” như hôm nay.
banh-it-hon-que-8.jpg

Có lẽ từ tích xưa ấy mà bánh ít luôn có mặt trên bàn thờ tổ tiên trong ngày giỗ quãy, tết nhứt. Riêng ở miền Tây, nhà ai có đám giỗ, khi tiển khách về chủ nhà đều gởi một ít quà cho khách mà bánh ít là không thể thiếu trong gói quà ấy! Dân gian có có mấy câu ca dao như sau:
banh-it-hon-que-9.jpg

Bánh gì mình dẹt, nhân tròn?
Tên là bánh ít, thảo thơm thì nhiều
Nghĩa tình nặng biết bao nhiêu
Phải lòng dân Nàng Út mà yêu thương hoài!
banh-it-hon-que-10.jpg

Lâu nay, người ta làm bánh ít chỉ khi có dịp giỗ quãy hay tết nhứt vì tốn nhiều công và khá cầu kỳ trong chế biến. Có lẽ vì thế mà người ta nghĩ ra cách làm bánh đơn giãn và nhanh hơn. Bánh không cần dùng lá để gói và hấp hay luộc đều được - Đó là bánh ít trần.
banh-it-hon-que-11.jpg

Điều đặc biệt hơn trong cách biến thể này là bánh ít trần làm bằng nhưn mặn. Thường thì người ta hay làm nhưn bánh gồm: tôm, thịt và củ sắn bằm. Nhưng ở thôn quê đâu phải lúc nào cũng tìm được tôm, thịt, nên thay thế bằng thịt vịt bằm nhuyễn cũng có hương vị độc đáo riêng.
banh-it-hon-que-12.jpg

Làm bánh ít trần không tốn công nhiều, cũng không cần nhiều người phụ giúp và muốn làm bánh lúc nào cũng được vì nguyên liệu sẵn có. Sau khi xào nhưn chín, gói vào bột đem hấp hoặc luộc vài mươi phút là bánh đã chín. Món bánh này ăn kèm với rau sống và nước mắm chua ngọt giống như ăn món bánh xèo vậy. Trong những ngày mưa dầm những người phụ nữ quê hay làm món bánh ít trần cho gia đình mình. Đơn giãn lắm mà cũng đậm đà lắm cái hương vị đồng quê!
Ngẫm lại, qua thời gian, chiếc bánh ít đã thay đổi hình dạng và biến thể phù hợp với điều kiện thực tế mà ông bà ta đã sáng tạo ra trên bước đường mở cõi. Thời gian đi qua, bánh ít cũng lùi dần vào quá khứ. Sẽ có rất nhiều đứa trẻ ngày nay vẫn chưa được nếm thử mùi vị của chiếc bánh ít vì quen với những chiếc bánh Tây. Còn đối với những ai từng ở thôn quê, từng trải qua một thời khó khăn chung của đất nước thì chắc hẵn hương vị của bánh ít nhưn đậu, nhưn dừa hay bánh ít trần nhưn mặn sẽ mãi đọng hoài trong ký ức mình - Đó là cái hồn quê còn giữ lại!
 
Hạng D
12/9/11
1.115
25.787
113
Re:Thớt "Miệt vườn" của em đã mất

Cảm ơn mợ đã chăm chỉ post những hình ảnh và các món ăn dân dã , thân thương đầy tình quê , tình người của ông bà mình..
Thật cảm động và cũng thật cảm phục.
 
Hạng C
8/2/07
510
8.309
93
HCM
Re:Thớt "Miệt vườn" của em đã mất

Bữa giờ lu bu quá không hầu chuyện các bác được, thông cảm em nha.
@gakho bác đã đi chưa?
==================
Bến sông ngày cũ</h2>
75243137-M21.jpg

Khi tôi bắt đầu chập chững biết đi, chiều nào chị cũng dẫn tôi ra bến sông đợi ba má đi làm đồng về. Lên sáu, cũng tại bến sông này cha tập tôi bơi bằng hai trái dừa khô cột dính vào nhau.
12.jpg

Cha vòng hai trái dừa ra sau vai tôi rồi đẩy ra xa cho mặc sức vùng vẫy. Tập vài bữa là tôi có thể bơi ra doi đất hái trái mua chín, ăn đứt mấy thằng bạn trong xóm cho chuồn chuồn cắn thiếu điều muốn nát rốn vẫn chưa dám xuống nước một mình.
be1babfn-c491e1bba3i.jpeg

Mặt tiền nhà tôi hướng ra con sông. Bến sông là cái sàn nước chồm ra phía trước, tít mù xa là cánh đồng rộng bát ngát. Mọi sinh hoạt của gia đình tôi gần như chỉ quanh quẩn từ nhà ra bến.
DSC_5621-Hop%20cho%20ven%20song%20.jpg

Những ngày có giỗ, từ sáng tinh mơ bến sông đã đầy ắp tiếng cười của các dì, các mợ bơi xuồng sang, người đem ký cá, bụt măng, trái bầu, mớ khoai, chai rượu... rồi cùng nhau bàn sẽ nấu món gì, bao nhiêu mâm. Đám trẻ con được dịp trốn đi chơi thỏa thích vì người lớn lo làm hết, đâu ai để ý.
3569077585_0fce6e96d3.jpg

Những sớm tinh sương tôi hay theo cha đặt vó ở các con rạch ven sông. Lớn một chút, cha dạy tôi giăng lưới cá chẽm, trầm mình dưới sông chĩa nhái. Cuối tháng tám đến tháng tư sông cạn, tôi được phép dong ruổi cùng dòng chảy. Nhưng từ tháng năm trở đi nước lũ tràn về đục ngầu, cuồn cuộn, mẹ giữ rịt không cho chúng tôi ra bến. Tôi vẫn lén mẹ cùng đám bạn trong xóm bơi xuồng qua bên kia sông chơi trò đánh nhau huỳnh hụych trên nền đất ruộng khô nẻ ngày nắng, lầy lội ngày mưa. Chơi chán lại bẻ trộm bắp, khoai lang lên ăn sống. Ngày ấy bình bát, đu đủ, chuối già hoang dại mọc ven sông là căn cứ địa để chúng tôi chơi trò đám cưới ngây thơ. Những đêm trăng cả bọn lại tụ tập ra bến để xem tròn vẹn vầng trăng mười sáu lung linh tỏa sáng, rải bóng vàng xuống trần gian huyền diệu...
ap_20111025093133938.jpg

Bến sông nhà tôi dày đặc cây gòn da xanh, dừa nước và bần. Cây gòn lá thưa, cành khẳng khiu, trái giống như con thoi, cũng màu xanh. Tôi hay gọt nó thành chiếc xuồng có mui, thả trôi trên sông. Ngày lại qua ngày trái gòn khô, vàng úa. Khi có gió mùa giông bão gòn bay trong gió, rải bạc trắng mái nhà tranh của tôi đã chớm lên rêu.
DSC00372.JPG

Nhưng thích nhất vẫn là thời gian bần ra hoa, kết trái rồi chín. Mùa mưa là mùa hoa bần nở, bến sông trước nhà rụng đầy hoa bần trăng trắng, tim tím. Lũ chim dòng dọc kéo về làm tổ đông nghẹt trên những ngọn bần cao, ngày hè chúng tôi trèo lên bắt tổ chim rồi nhảy ùm xuống sông chơi trò ném sình vào nhau, đêm lại rình bắt lũ đom đóm lập lòe. Chớm đông bơi dọc triền sông nghe sực nức mùi bần chín, cả đám lại mang mắm và cơm nguội ra bến hái bần ăn một bữa đã đời. Cha tôi cũng hay lấy món đó làm đồ nhậu, mẹ thì hái bần nấu canh chua thay me. Cái hương bần chín nồng nàn, cái vị bần chua đậm đà ăn rồi thì nhớ lắm. Còn dừa nước trong mắt trẻ thơ chúng tôi lúc ấy chỉ để ăn trái. Canh khi dừa có màu nâu sậm chúng tôi lội sông hì hục đốn về dù phải dập vùi không ít nhánh dừa tốt dùng để lợp nhà, nhiều lúc khiêng không nổi phải lấy dây cột vào kéo đi, ăn không hết thì đem giấu. Những lúc đi học về muộn lỡ bữa cơm, ăn một quày dừa có thể cầm cự đến chiều.
0EAF925CD5BA43BC95AEA14C061B5F74.jpg

Bến sông chất chứa biết bao kỷ niệm thời thơ ấu giờ đã không còn nữa. Năm năm sau ngày chúng tôi dời nhà ra huyện, cả một khúc sông rộng lớn đã được người ta lấp đất, mở đường nhựa... Chốn xưa chỉ còn lại những cánh cò trắng chấp chới phía chân mây, chẳng bao giờ đến gần được....
 
  • Like
Reactions: dochua
Hạng D
12/9/11
1.115
25.787
113
Re:Thớt "Miệt vườn" của em đã mất

Bác thuvtn có khỏe không? không thấy món ăn nam bộ nào mới của bác nên...thèm quá.
 
Hạng C
8/2/07
510
8.309
93
HCM
Re:Thớt "Miệt vườn" của em đã mất

Bắp chuối xé phay</h2>
Goibapchuoi.jpg

Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê, xa chợ, xa đò; nên mỗi ngày hai bữa cơm, dù không xách giỏ đi về như những bà nội trợ đảm đang nơi phố thị, nhưng chính từ mảnh vườn nhà, với bàn tay khéo léo và tính chịu thương chịu khó, mẹ tôi luôn mang lại sự ngạc nhiên cho cả nhà bằng những món ăn ngon, lạ miệng, mà rất đỗi dân dã.
goi-bap-chuoi-luoc-2.jpg

Cũng bởi thế, khi xa nhà đi học, không hiểu vì những bữa cơm sinh viên quá qua quýt, vội vàng, hay chính bởi lòng thương mẹ, nhớ quê đã làm tôi nhớ da diết cái mùi vị của món bắp chuối xé phay mẹ làm ngày xưa. Gọi là xé phay vì cách chế biến, cũng như hình thức món này trông rất giống với món thịt gà xé phay. Chẳng phải cầu kỳ, công phu, cũng chẳng phải là thứ đắt tiền, khó kiếm, mà chỉ là những cái bắp chuối to, màu đo đỏ tim tím buông dài dưới mỗi buồng chuối trong vườn. Thứ mà mỗi khi chơi trò đánh trận, bọn con nít xóm tôi hay gắn vào đầu thanh tre, giả làm súng chống tăng B40, bắt chước mấy anh bộ đội giải phóng trong phim.
bapchuoi.jpg

Tuổi thơ tôi trôi qua, gắn chặt với ruộng vườn, với những trò chơi tuổi nhỏ, với cả những món ăn quê mùa, giản dị mà cũng rất đậm đà tình nghĩa. Mỗi lần ra vườn, khi làm cỏ, khi đào mương, Ba tôi hay cắt dọn bớt những tay chuối khô đã rũ xuống; buồng chuối nào đã kết trái hết thì cắt bắp đi, ông bảo: như thế trái mới phát triển tốt. Hôm nào bẻ được chừng hai, ba bắp chuối to vô nhà, lấy dao cắt đầu, lột vỏ ngoài, cho đến khi nào trông thấy màu trắng non bên trong, rửa sạch, mẹ tôi bắc lên bếp luộc trong nồi nước lọc với cơm mẻ, khi bắp chuối vừa chín mềm, mang ra bỏ hết phần hoa nhỏ bên trong và cùi bắp, sau đó cắt khúc, xé vừa miếng, trộn chua với giấm đường, bày ra dĩa, rau răm xắt nhỏ rải lên mặt. Gắp miếng bắp chuối có màu trắng non, ăn vào vừa chát, vừa chua ngọt, cùng với mùi thơm cay của rau răm; màu trắng lẫn xanh của dĩa gỏi trông thật hấp dẫn. Cùng quây quần bên mâm cơm có món cá rô đồng kho lạt, bắp chuối xé phay, ba tôi bảo món gỏi chua này nhiều chất xơ, rồi thì lại tiếng cười vui, chuyện mùa màng gặt hái...
 
Hạng D
4/11/11
1.139
26
38
58
TP HCM
Re:Thớt "Miệt vườn" của em đã mất

Cám ơn Bác thuvtn ! Bài của Bác thật hay, bổ ích và lại có đầy đủ hình ảnh minh họa rất sinh động, làm em nhớ miền tây quá trời .Chắc cuối năm làm 1 chuyến
41.gif
41.gif
 
Hạng C
8/2/07
510
8.309
93
HCM
Re:Thớt "Miệt vườn" của em đã mất

Cây chùm ruột</h2>
ch%C3%B9m%20ru%E1%BB%99t%202.jpg

Ngày nhỏ, tôi luôn đợi mùa hè để được về ngoại chơi, lúc thì ở một, hai tuần, thi thoảng lại được đến cả tháng. So với cái xô bồ, nhộp nhịp của thành phố thì dường như làng Mạch Nước là một điều kỳ diệu.
%E0%B8%A1%E0%B8%B0%E0%B8%A2%E0%B8%A1.jpg

Suốt những ngày thơ ấu đến khi trưởng thành, ngoài con đường nhựa thì làng tôi không thay đổi là mấy, cứ như cả làng hờ hững với sự phát triển ồ ạt của đô thị hóa. Buổi sáng ở làng bắt đầu bằng tiếng rè rè của đài phát thanh đặt cách nhà ngoại tôi ba căn, đều đặn hơn hai mươi năm qua, vào lúc năm giờ rưỡi sáng và tối.
%E0%B8%A1%E0%B8%B0%E0%B8%A2%E0%B8%A11.jpg

Hồi ấy, nghe ông ngoại bảo gọi là cây chùm ruột vì trái nó giống ruột của người, tôi nghe mà rùng mình mấy lần, chẳng lẽ cái ruột người ta lại xanh lè, óng ánh vàng dưới trời nắng như vậy, nhưng sau đó cũng dẹp bỏ ý nghĩ trong bụng mình có cái thứ xanh ngọc như thế.
Chumruot_vdn.jpg

Ngoài cây trâm mốc ở bên hông nhà và cây xoài trước ngõ chỉ ra trái vào đầu hè thì cây chùm ruột là thứ duy nhất sai quả. Trái chùm ruột mọc thành chùm, trái chín hay sống đều chua, cắn vào là nhăn mặt lè lưỡi, nhưng mứt chùm ruột lại đặc biệt ngon đến kì lạ. Ấy thế nên tôi rất thích cái giống quả này, mỗi lần về ngoại đều bắt dì Sáu làm, đến ngày về thành phố còn cầm theo một keo màu đỏ sẫm, sền sệt thứ mứt dòn ngọt về ăn dần.
303544_10150301033384265_834484264_7572320_6521404_n.jpg

- Ê, ai cho mày leo cây của ông nội tao?
Chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì tôi bị lắc mạnh, may mà leo trèo cũng khá nên bám vội lấy cái nhành cây để giữ thăng bằng. Dưới gốc cây chùm ruột, bên kia hàng rào là một con nhỏ đen thui, tóc cột thành hai chùm, mặc đồ là một bộ nhưng ngộ là áo này quần kia, theo sau nó là một thằng nhỏ đang thút thít, nước mũi chảy xệ xuống tận môi, vận độc mỗi cái áo thun ba lỗ.
- Ai nói là cây của nhà mày? Đây là cây ông ngoại tao trồng. - Tôi gân cổ lên cãi lại.
- Mày giỏi thì xuống đây.

Tôi cũng leo xuống. Xét về hình thể, chấp hai đứa như nó, tôi cũng thắng chắc, xét về lý thì cây này ông ngoại trồng, tôi ăn đã mấy cái mùa hè rồi mà có nghe ai bảo gì đâu. Không đợi tôi leo đến được xuống đất, con nhỏ đó lấy tay tét vào mông tôi một cái rõ đau. Đồ đánh lén, đồ hèn hạ. Tôi vật nó ra đất, con nhỏ té lăn quay, tôi tưởng nó khóc, ai dè nó chỉ cắn môi, ra chiều đau lắm, cố vùng vẫy đạp tôi ra. Tôi chỉ nghe độc mỗi tiếng khóc phát ra từ thằng nhóc kia - chắc là em nó. Dì Sáu ở sau hè kiếm cái thúng đựng chùm ruột nãy giờ, nghe tiếng khóc vội chạy lên, thấy tôi với con nhỏ đó mặt mày lấm lem, vật nhau xước cả tay chân, dì lại can ra. Tôi cũng hơi đau, nhưng vì tính sĩ diện, không khóc. Mãi đến khi dì bảo, sao con gái lại đi đánh nhau thế này thì tôi mới òa khóc, tại nó dám bảo cây chùm ruột của nhà nó chứ bộ.
2394696459_32f550a6fb.jpg

Chiều hôm đó, đích thân ông ngoại dắt tôi qua nhà bên xin lỗi, nhà ông cố Út. Giờ tôi mới biết, nó là con ông bà Sáu, hồi nhỏ sống ở chòi, giờ ra sống với ông bà cố. Xét theo vai vế, tôi phải gọi nó bằng dì, còn thằng nhóc kia là cậu.

Hai bữa sau nữa, tôi biết nó tên Mén, thằng kia tên Tửng. Rồi tụi tôi chơi với nhau, hè này sang hè khác.

Năm lớp bảy, tôi nghe tin ba con Mén, tức là ông Sáu tự tử ở cái tuổi ba mươi tư. Nghe đâu ông Sáu góp vốn làm ăn với người ta nhưng lại bị lừa, tiền mất hết, ông lao vào rượu chè. Rồi một ngày, ông không say xỉn, thắp ông bà ba nén nhang, vào buồng khóa trái cửa.

Con Mén và thằng Tửng mồ côi cha ...

Tôi và mẹ đi đám tang. Hai đứa nhỏ thay nhau quỳ trả lễ bên quan tài cha nó, còn bà Sáu thì cứ ngất lên ngất xuống, lúc tỉnh thì mắt đỏ hoe.

Hè đó, nó với thằng Tửng theo mẹ về quê ngoại ở. Cứ ngỡ đời nó tới đó là đỡ khổ, không ngờ nửa năm sau, mẹ nó gặp cơn bạo bệnh, cộng thêm sức khỏe vốn dĩ không được tốt, lại phần cũng vì quá đau buồn, cũng theo cha nó mà đi. Đêm tôi hay tin, trời mưa to như trút nước...

Con Mén và thằng Tửng mồ côi cả cha lẫn mẹ...
2307468602_d5241611a7.jpg

Ngày giỗ đầu của ông Sáu, tôi gặp con Mén ở sau bếp, nó nhìn tôi không nói gì rồi lủi vào trong buồn soạn trái cây tặng khách khi về. Tôi nhìn nó mà cũng buồn buồn. Trưa đó, đang ngồi hóng mát ở hành lang thì tôi thấy nó chui qua, băng ngang cây chùm ruột. Con Mực thấy nó, chạy lại vẫy đuôi và liếm liếm cái gót chân chai sạn. Buổi trưa người lớn nghỉ ngơi cũng là lúc đám con nít tụi tôi được tự do thoải mái. Tôi, con Mén, thằng Tửng từng cùng nhau leo cây, chơi cút bắt, đi vòng hết khắp làng lùng trái chùm rụm. Trưa nay, chỉ có nó và tôi, không buồn tìm dép để đi chơi nữa.

- Ông nội kêu tao đem trái cây qua cho mẹ mày nè.
- Ừ, tôi ngập ngừng đôi chút.
- Mốt mày không gặp tao nữa đâu.
- Là sao?
- Bà dì của tao xin tao về nuôi, tao phải đi với bả, xa lắm...

Tôi lúc này, nửa muốn ôm nó khóc, nửa muốn xoa đầu nó, nhưng rốt cuộc chỉ thấy hai cái tay cầm chặt bịch trái cây, chỉ bừng tỉnh khi con Mén cười buồn, thôi tao về...

Những mùa hè sau tôi không gặp nó thật, mẹ tôi bảo nó về sống ở Bến Tre, đi canh chòi nuôi tôm, mùa nước lên thì xuôi thuyền đi mót lúa ở tận đâu Tháp Mười.
1952924918-m-ba-la-ra-m-t-t-t.jpg


Tháng ba, tôi tranh thủ về thăm làng Mạch Nước trước khi sang Anh du học. Về thăm ông bà cố Út, vẫn ông cố đu đưa trên cái võng vải, thắp nén hương cho ông bà Sáu. Ông cố nói, Tết này con Mén mới về thăm mả ba mẹ nó. Nó có chồng rồi, một đứa con bảy tháng tuổi, giờ sống ở Vĩnh Long. Thằng Tửng thì nghỉ học từ năm lớp 10, đang đi dân quân.

Chiều ngả vàng hắt xuống thềm gạch Tàu, vàng luôn cả mấy trái chùm ruột non. Gió thổi, cái cây nghiêng nghiêng khẽ rùng mình một cái. Chiều, vang vọng tiếng đài truyền thanh...
 
  • Like
Reactions: dochua
Hạng C
8/2/07
510
8.309
93
HCM
Re:Thớt "Miệt vườn" của em đã mất

BA MƯƠI</h2>
DotPhaoTet01.jpg


Năm nào cũng vậy, do thức dậy sớm đi chợ sớm, nên má là người đầu tiên mở ngày ba mươi Tết ra. Không biết có phải số má cực, vía má cực không mà hôm đó cả nhà đều phải làm công chuyện tối mắt tối mũi. Đến nỗi, nhắc tới Tết là thấy chữ “Ba Mươi” chình ình, choán chật cả ký ức.
banhtet.jpg

Đó là cái ngày duy nhất trong năm cả nhà sum họp mà không sum họp. Ai nấy túi bụi với chuyện của mình. Cánh đàn ông con trai (nói cánh cho ham vậy, chỉ hai người thôi, chứ mấy), cánh này quan trọng, lãnh phần dọn dẹp, lau chùi, làm đẹp nhà. Nào là quét mạng nhện trên trần, lau cửa kính, tủ bàn, kỳ cọ mấy cái lư đồng, đem phơi nắng. Mệt phờ. Lúc dọn dẹp, bày biện bàn thờ thì mùi chiên xào dưới bếp bay lên, trời, lại phải bỏ ngang công việc đang làm dở, chuẩn bị mâm bàn cúng rước ông bà. Xế chiều rồi, chớ giỡn…
co-cung-ba-mien2_500x333.jpg

Cúng kiếng xong, cánh đàn ông tiếp tục chuyển sang đánh trận… ngoài sân, còn má vẫn hì hụi trong bếp, vừa trông chừng nồi thịt kho, vừa làm thịt nguội, sau lưng má, củ cải với dưa leo đang chờ tới phiên mình trở thành món… dưa chua. Tết của má dài thăm thẳm, phải kể từ hôm tát đìa bắt cá làm mắm, xẻ khô. Cá còn phơi trên mấy hàng bông bụp má bắt tay vào làm củ kiệu. Hồi chị còn nhỏ, má lãnh luôn phần làm mứt, nướng bánh kẹp, bánh bông lan. Chị lớn, chị giành lấy, nói để chị làm, nên cả ngày ba mươi tụi nhỏ không thấy chị liếc, chị rầy, bởi chị cũng cắm đầu làm mứt, nào là mứt chùm ruột, mứt gừng, không biết ai ăn cho hết mà ôm đồm, vừa ngào chảo mứt dừa vừa chạy ra coi mớ mứt tắc (quất) phơi ngoài sân không biết có kiến bò lên không. Cái dáng chị khum khum, tay đấm lia lịa vào lưng, than mỏi quá nhưng vẻ mặt thì tươi rói, ngây ngất. Giống hệt cả nhà, miệng kêu cực mà hớn hở, như thể ngày cuối năm này không có việc gì làm mới là niềm đau khổ lớn.
hoaivixuan.jpg

Tụi con nít cũng bận lắm, chạy đi chạy lại, “lấy dùm ba cây bàn chải”, “chặt dùm má mấy trái dừa”, “ê, coi chừng mấy con chó chạy giỡn làm đổ mớ mứt đang phơi…”, “chạy đi mua cho má mấy bịt muối, cho đầy hũ, nhỏ ơi”. Trên đường chạy đầu này đầu nọ, tụi con nít không quên thò đầu vô tủ vuốt ve mấy bộ đồ mới, ứa nước miếng, trông mau tới chiều để mặc, nên có khi má kêu hai ba lần mới chịu đi làm, bịu xịu càu nhàu trong bụng, không biết ông trời sinh ra ba mươi Tết làm chi, công chuyện quá trời.

Mà, việc nào cũng quan trọng, quan trọng khủng khiếp, không thể để đến ngày mai. Tuyệt nhiên, chẳng ai chần chừ, “để làm sau..”. Cứ như là không còn ngày mai nữa, cả nhà làm cho bằng hết việc, đến xanh mặt, mướt mồ hôi, như ai đó đuổi đằng sau, như làm bây giờ để mai mốt không động tay vào bất cứ việc gì nữa.

Tụi con nít buồn cười, vì cữ kiêng lắm thì chỉ thảnh thơi được ngày mùng Một, bữa sau ba má cũng ra vườn tưới rau, chị nhất định phải rửa chén, giặt đồ, anh đến cơ quan, mọi người trở lại với công việc thường ngày của mình, Ba Mươi cũng đâu có thay đổi được gì mà làm muốn nín thở?

Tụi nhỏ không biết, thật sự của Tết là bữa ba mươi này. Khi tụi nhỏ mặc bộ đồ mới đi khoe dài dài xóm, khi ba và anh tắm táp xong ra hàng ba ngơ ngẩn ngắm hoa sao nhái đốt lửa vàng run rẫy trước sân, khi má nhốt than trong những bếp lửa tàn, khi chị đứng chải tóc trước gương, thì Tết đã chớm hết, Mùng Một, Mùng Hai là Tết phai; Mùng Ba Mùng Bốn Tết tàn.

Tụi nhỏ không biết, mãi về sau, khi lớn lên, trong ký ức Tết ấu thơ, những ngày mùng rất nhạt, đơn điệu, chỉ chơi và chơi. Nhưng bữa ba mươi luôn sống động, lung linh những mồ hôi, những nụ cười, những khoan khoái, những ngọt ngào…