Hạng F
12/10/16
7.888
6.878
113
Nói chung mình chỉ qua Mỹ nếu xác định 1 năm kiếm 2 3 tỷ, còn nếu ở đây kiếm nhiều hơn thì dek có lý do gì để đi, qua đó xài tiền cho học vấn, du lịch là vừa đủ - họ luôn welcome mình khi mình là dân du lịch, ngoại giao
Cái thứ làm cho người da màu như dân mình rất khó leo lên đó sự kỳ thị chủng tộc rất nặng của dân bản xứ, đặc biệt dân miền Nam (nước Mỹ)- rất không thân thiện, muốn leo cao 1 vị trí nào đó thì chuyện đó là nghìn lẽ một đêm, vẫn có những người họ làm tốt hơn người khác nhưng đó không phải cái chung, chưa kể sự support team work lẫn nhau sẽ rất khó khăn nếu đã bị kỳ thị
Còn lại thì cũng dễ bị bem, bị bom, bị súng vì tình trạng bạo lực chung nếu cũng hay đi ngoài giờ bình thường, như kiểu đi chơi đêm ... Nước Mỹ to mà, lắm thứ có thể xảy ra :D Nói về chuyện học thì Mỹ không phải là nhất, mà các nước như Thụy Sỹ mới là hàng đầu, nếu nói gửi con du học thì chỉ vì Mỹ rẽ hơn các nước Bắc Âu nên dễ gửi hơn thôi.
Wao, quá chi tiết tks bác
 
Hạng B2
30/3/17
109
86
38
36
TP Hồ Chí Minh
Ở VN em thấy mình vượt quá thiên đường rồi.....
Mở tờ báo là thấy cướp xe, trộm cắp, tai nạn và luật mới, thuế mới.....
Niền tin xung quanh không còn, ra đường lúc nào cũng ngay ngáy lo cướp....
Ở nhà cũng lo luôn....

Bác nào nói có tiền ở VN sướng? Bác gởi Ngân Hàng hay để ở nhà?

Trộm đột nhập UBND huyện lấy hơn 100 triệu đồng</h1> http://www.thanhnien.com.vn/pages/20130321/trom-dot-nhap-ubnd-huyen-lay-hon-100-trieu-dong.aspx

Trộm đột nhập nhà Giám đốc Sở Tài chính Kon Tum</h1> http://www.thanhnien.com.vn/pages/20130320/trom-dot-nhap-nha-giam-doc-so-tai-chinh-kon-tum.aspx
BÁC nói vậy chưa từng sống Mỹ. Đọc quá thấy buồn cười. Cướp ở đâu cũng có đặt biệt cướp mỹ vẫn có, nhưng thường về đêm đoạn đường vắng hay gặp mễ nó chặn xe dùng súng xin điễu. Ai ở mỹ cũng biết. Ra đường đi đêm đều phòng thân không riêng Việt Nam đâu. Còn nói về thuế. Mỹ thiên đường của thuế, cái quần què gì cũng thế phí thấy nản nếu 1 ngày không làm việc và 1 tháng không tìm được việc là bế tắt chứ không phải thông thả như Việt Nam. Nhưng chung quy lại ở mỹ họ rất logic và bài bản, họ đánh thuế rất cao và cả y tế và đánh thuế vào nhà giàu tức bác giàu bác mua nhà mắc tiền đóng càng mệt, mua xe đóng bảo hiểm cũng mệt , tiền bv thả hằng tháng cũng mệt. Không có gì miễn phí cả chẳng qua nó nằm trong thuế hết. Còn nói về y tế em xin thưa bác sĩ Việt Nam hay hơn mỹ nhiều. Bv mỹ hơn Việt Nam chứ bác sĩ kém. Bị nổi mẫn đỏ trên tay. Vào bv bs bắt đi thử máu, xét nghiệm rồi làm tùm lum cả ngày mà cũng k biết bị gì bệnh ko hết, mấy lần sau về Việt Nam cũng nổi y vậy vào bv bs nhìn đã biết bị gì đưa thuốc uống hết ngay, đơn giản ở Việt Nam ngta đi khám ngày 1000 người, bên mỹ ngày vài người tới khám bs tối ngày đi chơi không kinh nghiệm khám ko bằng, nhưng họ hơn mình máy móc hiện đại thôi. Cònveef o nhiễm thì khỏi nói rõ ràng rồi, nhưng thế hệ f1 f2 sinh ra ở mỹ vẫn tốt hơn, vì mỹ nó có hệ thống giao dục tốt nhất thế giới khỏi bàn đi, cái gì tốt thì làm thôi, chung quy ởddaau không phải thiên đường, ở đâu cũng mở mắc ra đi làm chết bà. Cũng trả tiền này tiền kia , cũng bệnh rồi chết. Chỉ có thể nói ở đâu sẽ tốt hơn, thì tôi sẽ nói ở Mỹ tốt hơn mỹ không phải thiên đường nhưng ở mỹ giúp con người ta tốt hơn thôi. Hết nên đừng đem so sáng Việt Nam vs mỹ mấy ba mấy mẹ ơi. 1 nước độc lập 100 năm trước , một nước vừa mới đi lên từ chiến tranh rồi tham gia kinh tế năm 1995 thì so cái méo gì, có rãnh lôi Phi Luật Tân vs Việt Nam mà so sánh . Bởi dân Việt Nam rãnh quá trời không làm gì hết tối ngày chê bai chém gió thời gian đó kím tiền mua quốc tịch mỹ cho sướng không
 
Hạng B1
9/8/18
50
8
8
37
"thiên đường' thì em ko dám nói, nhưng "giấc mơ mỹ'' là có thật. Những người dân châu á vs người da đen tại sao họ luôn chọn mỹ khi họ có tham vọng, là do tại mỹ công sức làm việc công bằng.
 
Tập Lái
2/10/04
47
65
18
Em trích vài cái về
y tế
đẻ
ăn
nhà
thừa kế
Bảo hiểm ở Mỹ rất mắc. Ngay bản thân tôi, gia đình gồm 8 người và nhiều bạn bè của tôi hầu như không ai có bảo hiểm. Cũng vì điều này nên tôi đã chứng kiến nhiều cảnh đau lòng. Chẳng may bạn mắc bệnh, đi khám bác sỹ dù bác sĩ không chữa được bệnh cho bạn nhưng cũng lấy 120-150 USD và bác sĩ đó giới thiệu tới một bác sĩ khác mà bác sĩ đó cũng bó tay luôn thì cũng lấy một khoảng tương tự. Ở Mỹ chữa bệnh vô cùng đắt đỏ, một ca phẫu thuật nhiều khi trả cả đời không hết. Cũng vì lý do này nên nhiều người dù mang bệnh trong người nhưng điều kiện kinh tế eo hẹp nên cứ chịu đựng để lâu ngày dẫn đến bệnh nặng và tử vong cũng là chuyện thường xảy ra.
Thông thường ở Mỹ sau khi sinh, chỉ ở lai bệnh viện 48h. Chồng thì cũng chỉ nghỉ 2-3 ngày sau đó là chị em phải tự lo cho bản thân và con nhỏ, 1-2 tuần nhiều lắm là 4 tuần lại phải đi làm. Con nhỏ chưa đầy tháng tuổi phải gửi trẻ 11-12h/ngày. Nhiều khi nhìn con còn quá bé mà phải đưa đi gửi cả ngày ứa cả nước mắt
Ở Mỹ, hầu hết thực phẩm đều là đông lạnh có khi hàng tháng. Đồ ăn thì nấu một lần cho 2-3 ngày. Ăn thì chẳng bao giờ đúng bữa, mà cũng chẳng còn kịp nhai nữa, nuốt cho đầy bụng để mà làm việc. Bữa sáng thì ăn ở trên xe, bữa trưa thì ăn ở chỗ làm, rỗi lúc nào thì ăn lúc đó, nhiều hôm bận quá chẳng có thời gian để mà ăn phải uống sữa trừ cơm. Rất nhiều hôm bữa tối, cơm canh đổ đầy một tô, hâm nóng bằng lò vi sóng, chồng lái xe vợ vừa ăn vừa đút cho chồng ăn vội vã tới đón con kẻo trễ bảo mẫu than phiền. Đọc đến đây thôi thì nhiều bạn đã đặt câu hỏi: Tại sao không về Việt Nam mà sống?
Khi đi thì tìm mọi cách đi cho bằng được giờ về sợ xấu hổ,con cái học hành dở dang, khả năng kinh tế không cho phép, nhà ở Việt Nam giờ quá mắc. Nếu ngày xưa ai có nhà mặt phố bán để ra đi thì đừng bao giờ về tìm hiểu xem căn nhà đó bây giờ bao nhiêu, nếu không bạn sẽ không ngủ được đâu. Về Việt Nam lại phải bắt đầu lại từ đầu

Vừa ký mua căn nhà thì bạn đã mất đi 6% giá trị của căn nhà cho “tiền môi giới”, mà nhiều người cho rằng người bán trả, nhưng theo tôi thì người mua đưa tiền cho người bán trả. Nếu không tin thì bạn bán ngay căn nhà vừa mua thì sẽ biết là mình mất bao nhiêu %. Chẳng hạn, bạn mua một căn nhà 400.000 USD, cứ cho là trả trước 100.000 USD thì ngân hàng phải trả cho chủ đầu tư 300.000 USD, tức bạn mượn 300.000 USD tiền mặt thế chấp bởi căn nhà với lãi suất 4,99-7,99 %/năm tùy tín dụng từng người. Bên cạnh đó, bạn phải trả thuế tài sản 1,75-4 %/năm tùy từng khu và thành phố mình ở.
Nếu chẳng may bạn qua đời thì tất cả chủ nợ, đặc biệt là nợ tiền bệnh viện đến phong tỏa căn nhà và toàn bộ tài sản của bạn kể cả tiền tiết kiệm trong ngân hàng.

30 năm để trả hết nợ nhà đi chăng nữa thì lúc này bạn cũng sắp trở thành người của thế giới bên kia, còn nhà thì sắp sập.
Nếu bạn muốn sang căn nhà cho con cái thì con của bạn lại phải đóng một khoản thuế rất cao.
Lúc này chủ nợ sẽ bán đấu giá từ căn nhà đến đôi bông tai, cho đến khi đủ số tiền bạn nợ mới thôi. Nếu không đủ, họ có quyền thu hồi những tài sản mà trước đây bạn đã cho tặng con cái trong vòng 7 năm. Đau quá phải không các bạn? Tôi nghĩ, ở Mỹ họ áp dụng chính sách “xẻo dần”, người có nhiều xẻo nhiều, kẻ có ít xẻo ít, xẻo đến chết thì thôi không xẻo nữa, mà bưng sạch luôn.
Qua đây cũng cầu xin những ai hiểu biết về xã hội Mỹ, đặc biệt là về khía cạnh luật sở hữu và thừa kế tài sản, hãy viết lên một bài để cộng đồng người Việt chúng ta ở nước ngoài có thêm kinh nghiệm để bảo toàn tài sản của mình.

Bác nào thấy thấy mãn nguyện nữa ko ?
VN vẫn đã ,chỉ thua tự do ngôn luận công khai ,ko xi nhê vì m ko quan tâm
Thằng điên, nhà nào 30 năm mà sập, trăm năm chưa thấy gì