O.S.P.D
29/8/08
1.398
28
38
DAO HOA DAO
www.vnexpress.net
Re:Trở lại Bến Tầm Dương

Em cũng không quên ghé thăm lại lũ hạc gầy vẫn ngày ngày mò cua bắt ốc trên Đầm , chỉ buồn tý là Túp lều của bác Tôm đã không còn nữa nên đành cho chú Sư tử thế chỗ làm 1 shot kỷ niệm ...


Chiều trên Bến Tầm Dương



Chiều trên Bến Tầm Dương
 
O.S.P.D
29/8/08
1.398
28
38
DAO HOA DAO
www.vnexpress.net
Re:Trở lại Bến Tầm Dương

Rồi cũng đến lúc phải tạm biệt tất cả , Em quay về đường Thiên Lý trong cái nhìn lén qua kẽ mây của Ông mặt trời hay đi vắng ...


Chiều trên Bến Tầm Dương


Mà trong lòng thì mãi ám ảnh cái nhìn đầy vẻ đơn côi của chú chim bói cá lặng lẽ kia ...


Chiều trên Bến Tầm Dương
 
Last edited by a moderator:
Hạng D
30/6/08
1.507
71.846
113
60
Re:Trở lại Bến Tầm Dương

Tặng lảo Tà bài này
sieuthiNHANH200903106811ngzlnmnmnm204983.jpeg
 
Hạng D
8/9/08
1.827
64.002
113
TP. Hồ Chí Minh
Re:Trở lại Bến Tầm Dương

Nếu em đoán ( em lại đoán nữa rồi:)) không lầm, cái bến này có nhiều kỷ niệm thuở ấu thơ của lão Tà. Có lẽ ngày xưa lão cũng giống TNH:

Giá nói yêu em từ dạo ấy
Giờ chẳng bâng khuâng nhặt lá vàng .


 
O.S.P.D
29/8/08
1.398
28
38
DAO HOA DAO
www.vnexpress.net
Re:Trở lại Bến Tầm Dương

@binchip33 : Bác đoán đúng một nửa thôi bác ạ ! Lăng cô này đã từng chứng kiến 1 thiên tình sử rất diễm lệ của ...thằng bạn em ! :D :D:D

----------------------------------------------------------------

Mối tình đầu luôn luôn đẹp vì thường là nó không dẫn tới Hôn Nhân !
bash.gif
 
Hạng D
30/6/08
1.507
71.846
113
60
Re:Trở lại Bến Tầm Dương

Up and down 
cho hai thớt Tầm Dương & Đêm thơ sài gòn gần nhau .
Mổi khi đi đâu xa em lại nhớ Sài Gòn như thơ của tay này

VỀ SÀI GÒN 





Mai tôi về Sài Gòn 
chuyện đời như trái núi
biết hỏi ai bây giờ

Mai tôi về Sài Gòn
nhớ bài không tên cũ
nhớ về em tình cờ

Mai tôi về Sài Gòn
nhớ mãi tiếng giầy khuya
bao nhiêi lần vang vọng

Mai tôi về Sài Gòn
bạn bè xưa ở đấy
đã lỡ độ hết rồi

Mai tôi về Sài Gòn
những cũ, và bây giờ
còn ngờ ngợ chưa quen

Mai tôi về Sài Gòn
làm chứng nhân như vậy
rồi chết mất im hơi. 




NGUYỄN VĂN THỨC
 
Hạng D
8/9/08
1.827
64.002
113
TP. Hồ Chí Minh
Re:Trở lại Bến Tầm Dương

Thân tặng lão Đông Tà
Tình cờ em tìm được một bài viết về bến Tầm Dương, cảm thấy cũng hay hay... Em thấy bến Tầm Dương của lão cũng không kém cái bến ở bên Trung Quốc là bao.:D

1.Ngọn nguồn khơi bến Tầm Dương

Không thể kể hết những địa danh Đường thi đi về trong thi ca.Có khi chỉ một tên riêng mà gọi hồn nghìn xưa trỗi dậy."Có phải A Phòng hay Cô Tô"(Xuân Diệu).Những Chương Đài,Hoàng Hạc,Xích Bích...Song có sức vang vọng kỳ diệu hơn cả là Tầm Dương.Tầm Dương đã thoát thai khỏi một địa danh cụ thể mà hòa thành muôn vạn Tầm Dương của lòng người.
Những địa danh trên vốn là những thắng cảnh.Nhưng sự bất hủ chủ yếu gắn với một bài thơ,một người thơ .Xích Bích trở nên mênh mang cảm hoài qua những dòng phú bay bổng của Tô Đông Pha.Bến Phong Kiều,thành Cô Tô,chùa Hàn San mãi mãi mơ màng sương khói dưới ngòi bút Tương Kế.Lầu Hoàng Hạc chỉ trở thành lầu Hoàng Hạc khi Thôi Hiệu đề thơ để rồi sống mãi cùng mây trắng ngàn năm...Những cuộc gặp gỡ tưởng chỉ tình cờ,khoảng khắc vậy thôi mà hóa thành miên viễn.
Tầm Dương vốn là một khúc sông Trường Giang chảy qua
địa phận huyện Tầm Dương,phía bắc thành phố Cửu Giang (nay thuộc tỉnh Giang Tây-Trung Quốc)Hữu duyên..thiên lý ngộ,bên bến sông kia,"ai tri âm đó mặn mà với ai".Đạm đạm trường thanh thuỷ-Du du viễn khách tình(Vi Thừa Khánh).Một bên là chàng Tư mã Giang Châu-nhà thơ tài hoa bị biếm trích-và một bên là nàng ca nữ tài sắc bị xã hội rẻ rúng...mà làm nên danh tác Tỳ bà hành lưu danh thiên cổ.Tiếng đàn vang bến Tầm Dương giao thoa nỗi lòng hồng nhan bạc mệnh-tài tử đa truân vang khúc dạo đầu"Tầm Dương giang đầu hạ tống khách"(bến Tầm Dương canh khuya đưa khách)...và Tầm Dương với sắc đỏ lá phong,sắc vàng hoa lau,hơi thu xào xạc đã trở thành nơi gợi nhớ những gì thật đẹp,thật huyền diệu mà cũng thật buồn ! Cái đẹp của mùa thu,đàn-trăng-nước hội tụ.Cái buồn của tài-tình lận đận gặp nhau"một lứa bên trời"Tất cả phổ vào một khúc Tỳ bà để rồi âm vang mãi.
2. Sông thơ trôi chảy,Tầm Dương nao lòng...

Thật vậy,Tỳ bà hành là nơi gặp gỡ của cảnh-tình diệu viễn nghìn năm phương Đông.Bốn mùa đẹp nhất là thu.Khoảng khắc đời người không gì buồn bằng ly biệt.Vật cảm ở thiên nhiên không gì bằng trăng,ở nhạc không gì bằng đàn.Mênh mang sâu thẳm không gì bằng nước.Trăng-nước phát lộ tính chất lạnh của đàn.Trăng in đáy nước hiện hồn trăng,Đàn loang sóng nước hiện hồn đàn.Trăng-đàn tương giao thành huyền diệu.Chưa có thuyết tương giao của chủ nghĩa tượng trưng,người xưa đã nhận ra mối liên quan giữa ánh trăng và âm
thanh,kiểu"Trống Tràng thành lung lay bóng nguyệt"Sau này Hàn Mặc Tử viết"Tôi bấm một đường tơ ?Nghĩa là rung rinh một luồng ánh sáng".Trong Tỳ bà hành,bản nhạc đạt đến chổ màu nhiệm khi đàn-trăng-nước hợp nhất:
Đông thuyền tây phảng tiễn vô ngôn
Duy kiến giang tâm thu nguyệt bạch

(Thuyền mấy lá đông tây lạnh ngắt
Một vầng trăng trong vắt lòng sông)
Xuân Diệu đã nắm bắt được tinh thần của Tỳ bà hành mà làm nên một khúc Nguyệt cầm-Đây là một kiệt tác của Xuân Diệu-một thứ "siêu thơ" theo cách nói của Thanh Thảo-kết tinh từ mối giao duyên giữa tượng trưng thơ Pháp và tượng trưng Đường thi.Ngay từ câu đầu tiên Xuân Diệu đã cho trăng đàn nhập vào nhau:"Trăng nhập vào dây cung nguyệt lạnh".Cung đàn chầm chậm đi vào lòng người,sau khoảng khắc "rung mình" đã đạt đến cao trào (ở khổ thứ ba)-Đàn bộc lộ bản chất nước,đi đến chổ sâu nhất của hồn người.
Đêm lạnh càng thêm nguyệt tỏ ngời
Đàn ghê như nước,lạnh,trời ơi
Long lanh tiếng sỏi vang vang hận
Trăng nhớ Tầm Dương,nhạc nhớ người.
Từ một Nguyệt cầm-thơ,người nhạc sĩ lãng mạn tài hoa Cung Tiến phổ nên một Nguyệt cầm-nhạc du dương. Không chỉ với Cung Tiến, cả một dòng nhạc tiền chiến "thoát thai từ Đường thi"(Phạm Duy),với những giai điệu đầy thơ mộng mô típ đàn-trăng-nước thấp thoáng bóng dáng một bến Tầm Dương thủa nào.Theo dòng nhạc buông lơi người nghe có khi bồng bềnh trên một dòng sông thu sương khói.
Đêm nay thu sang cùng heo may
Đêm nay sương lam mờ chân mây
Thuyền ai lơ lững trôi xuôi dòng
Như oán thương ai chùng tơ lòng.

(Con thuyền không bến-Đặng Thế Phong)
Có khi lặng lẽ chuồi theo dòng xúc cảm trong một chiều đầy thơ và mộng :
Một chiều xưa mây nước chưa thành thơ
Trầm trầm không gian mới rung thành tơ
Một tiếng chim rơi theo gió mơ hồ
Vang tiếng cầm ca thu tới bao giờ.
(Trương Chi-Văn Cao)
Dù không nhắc đến Tầm Dương,nhưng cái mơ màng kia chẳng phải gọi hồn Tầm Dương thủa trước ? Chưa nói đến khi nghe một cung đàn,chạnh lòng bởi những thanh âm chậm,buồn sâu lắng,thì đàn kia bổng hiện dáng tỳ:
Cung đàn nhỏ lệ Tầm Dương
Ai đó tri âm hững hờ
(Tiếng xưa-Dương Thiệu Tước)
Dù là nơi cái đẹp hội tụ-thăng hoa,nhưng Tầm Dương sẽ không làm xao động lòng người đến vậy nếu không có những giọt lệ ngậm ngùi áo xanh Tư mã. Giọt lệ thương mình,thương người-những kiếp tài hoa bạc mệnh.Đấy cũng là tiếng thơ cảm thương cho thân phận kỳ nữ:"Một đêm đàn lạnh trên sông Huế-Ôi nhớ thương hoài vạt áo xanh"(Văn Cao).Người kỳ nữ phả vào cung đàn cả cuộc đời bất hạnh.Bạch Cư Dị luân lạc mà cảm nhận được chổ sâu sắc nhất của đàn.Cuộc bình thuỷ(bèo-nước)tương phùng bổng chốc thành tri âm,tri kỷ.
Những kiếp tài tình xưa nay đều đeo sẵn trong mình mệnh bạc,để gặp mình trong một kiếp Tư mã Giang Châu.Cuộc gặp gỡ giữa Nguyễn Du với nàng ca kỷ thành Thăng Long tái diễn lại cảnh ngộ Tầm Dương thủa nào.Cũng người phụ nữ một thủa phong lưu tuyệt đỉnh,bây giờ chỉ còn lại hình dung tiều tuỵ võ vàng."Nỗi niềm xưa tưởng mà đau".Nguyễn Du thấy trong số phận riêng tây cả bao biến thiên đau khổ của đời.
Thành quách suy di nhân sự cải
Kỷ xứ tang điền bến thương hải
Tây Sơn công nghiệp tận tiêu vong
Ca vũ không đi nhất nhân tại

(Cuộc thương hải tang điền thấm thoát-Cõi nhân gian thành quách đổi dời-Tây Sơn cơ nghiệp đâu rồi-Mà làng ca vũ một người còn trơ).Trước cảnh ấy,tình ấy,ông đau lòng việc cũ mà lệ thấm áo.Phải đâu"khéo dư nước mắt..."tự chuốc lấy nỗi oan phong vận.Long Thành cầm giả ca là bài thơ mang nặng tâm sự và "con mắt nhìn thấu sáu cõi,tấm lòng nghĩ đến ngàn đời" Nguyễn Du.
Một Vũ Hoàng Chương quay quắt trong bi kịch đời mình,đến Đà Giang mà nhớ Tầm Dương"Đâu đó Tầm Dương sầu lắng đợi-Nghe hồn ly phụ khóc trên tơ"(Đà Giang).Một Phùng Quán lăn lóc với đời cơm áo,trong cơn say bổng thấy mình là chàng Tư mã "Ta Bạch Cư Dị-Khách bến Tầm Dương-Tư mã Nghi Tàm-Lệ đầm áo rách-Câu thơ bị biếm-Mềm môi ngâm tràn"(say)...Xoè bàn tay nhân loại mịt mù những đường chỉ ngang dọc,có bàn tay nào giống bàn tay nào.Ai vay kiếp con tằm rút ruột mình nhả tơ mà nhận lấy nỗi đau đứt ruột?Giọt nước mắt rơi sóng sánh biển nhân sinh.Chỉ làm một gợn sóng giữa bình thản thờ ơ cõi thế.Bản chất của văn chương chỉ vây.

3.Gío đầu dòng mưa cuối chữ Tầm Dương.

Các nhà lý luận thường xem xét vấn đề "trên bình diện ảnh hưởng những gì...và ảnh hưởng như thế nào..."để xem xét,phân loại,đánh giá các bến Tầm Dương trên dòng sông thơ Việt.Thực ra ảnh hưởng đích thực bao giờ chẳng phụ thuộc vào chủ thể tiếp nhận,tấm lòng tiếp nhận và sự sáng tạo muôn màu.Tầm Dương nhiều khi chỉ là cái duyên cớ,sự gặp gỡ trên một số phương diện...mơ hồ như một âm giai thứ vang vọng hồn người trên dòng sông thương cảm riêng lòng...Thật khó lấy lý trí phổ quát mà đánh giá lý lẽ riêng của cảm xúc con tim.Và ngược lai,ta tiếp nhận cung đàn Tầm Dương vang vọng kia,trước hết,ở tiếng nói đồng cảm tri âm "Cùng người một hội một thuyền" Muốn có hai câu thiên cổ danh cú(câu nổi tiếng ngàn năm)khiến người rơi nước mắt "Cùng một lứa bên trời lận đận-Gặp gỡ nhau lọ sẵn quen nhau" phải có bao lớp trầm tích cảm xúc lắng sâu tự lòng mà thăng hoa trong cảnh ngộ ngoài ý thức chủ quan.
Dễ gì có được một bến Tầm Dương riêng mình nếu lòng không giăng con nước!Con nước chờ ngày con nước hát.Tiếng hát buồn tự thanh lọc những bi thương.Một Nguyễn Công Trứ vịnh Tỳ bà theo thể ca trù"Chiếc thuyền luống đi về trong bóng nguyệt"dù chỉ để hát cô đầu chơi,nhưng cũng là một cách chơi ngông của riêng ông, "Tài tử với giai nhân là nợ sẵn".Cách chơi của con người đa tài-đa tình lắm nỗi thăng trầm "Nhân sinh bất hành lạc-Thiên tuế diệc vi thương"(Người mà không hành lạc-Dẫu sống ngàn năm cũng như chết non) hẳn có một bến Tầm Dương thoát kiếp,khẳng định con người cá nhân tự do tự biểu hiện và đã trước bạ thể hát nói vào lịch sử văn học.Một Chu Mạnh Trinh ưu tư,đồng cảm "Cho hay danh sĩ với giai nhân cùng một kiếp hoa duyên nặng nợ" mà đau lòng lặng lẽ "Giống đa tình luống những sầu chung,giọt lệ Tầm Dương chan chứa".Cảm hứng trữ tình bi thiết lọc từ máu mình ngân nhạc bút tài hoa,chứ nào phải "Cái tình đồng loại nhạt nhẽo giữa danh sĩ và giai nhân"
Trai tài-gái sắc là chuyện muôn đời.Con tạo triêu ngươi cũng là chuyện muôn đời.Nhưng màu sắc thương cảm cung đàn vô thanh là chuyện riêng lòng khoảng khắc hóa mây trôi.Dẫu mựơn Tầm Dương như một "phương tiện thể hiện ước muốn truy hoan",nhưng tài-tình cũng đọng máu trong lời than của Vũ Hoàng Chương "Niềm giang hồ tan tác lệ Giang Châu".Ai một chiều qua bến sông trăng,"Thuyền mơ bến nơi đâu".Thương người hay thương mình mãi "kiếp cầm ca" dang dở,trong nụ cười buồn tan con sóng vỗ hắt hiu của nữ sĩ Ngân Giang "Bến Tầm Dương trăng nước một con thuyền,ngán tình ca nữ"...Đến Xuân Diệu với niềm khao khát giao cảm "Mắt run mờ kỹ nữ thấy sông trôi"thì bến Tầm Dương kia đã ra "biển lớn".Nói như Phạm Văn Diêu "Tất cả như đều đã sống trong cái ám ảnh thanh cao tế nhị và kỳ diệu trong áng thơ Tỳ bà hành vậy".Muôn đời,nói như Lâm Ngữ Đường,"Một chữ Tình để duy trì thế giới,một chữ Tài để tô điểm càn khôn".Tài-Tình để khiến trời hờn đất ghen.Nên mang mang tựa bến Tầm Dương.Bến Tầm Dương-bến cảm thương,bến hội tụ cái Đẹp mỏng manh "Hoa phi hoa..." bến Biệt ly-níu giữ...Sông cứ trôi,hoa cứ rơi,đậu bến vô thanh,âm thầm không vọng tiếng.Kiếp người dỡ dang,đời người mấy ai trọn vẹn.Đời buồn tênh như lỡ một cung đàn.Đưa người trên sông thu...ngày ấy thuyền lẻ khách,như tự đưa mình.Rượu Tầm Dương uống mãi chẳng say-Khói sóng nào hiu hắt não nề thay(Bạch Cư Dị-Thu giang tống khách).Chẳng có con nước nào trong tiếng đàn nhạt,ánh trăng suông.Ai chẳng khao khát một bến Tầm Dương tao ngộ,tương tri,đồng cảm.Mang sẵn trong tâm hồn chút thanh âm,tình ý Tỳ bà-Dòng sông đời thoáng neo đậu bến Tầm Dương.
Cung đàn Tầm Dương long lanh lệ.Bao nhiêu bến sông đã chìm trong sương khói thời gian?Cuộc sống hiện đại mang màu sắc phương Tây ồn ào hối hả,bao dòng sông đã cạn trong trái tim người?Đôi khi,nửa đêm chợt tĩnh,hồn Phương Đông thao thức bóng trăng im.Lại thấy bảng lảng "Sông lau lách-Nhạc đìu hiu lệ cũ-Gío đầu dòng mưa cuối chữ Tầm Dương"(Lê Đạt)
 
Last edited by a moderator:
O.S.P.D & EMMA JUDGE
22/2/07
1.086
7
63
Saigon
Re:Trở lại Bến Tầm Dương

[font="verdana, arial, sans serif"][font="verdana, arial, sans serif"]Xin có một bài gọi là có chút Tầm Dương trong thơ...
- Trọng Kính lão nhạc sĩ Châu Kỳ...
-

Đêm qua Phạm Thái nhớ Quỳnh Như
Đồng mạ xanh non nhớ vũng hồ
Trinh nữ bâng khuâng ngồi nhớ bạn
Ngũ Hành Sơn có nhớ Tây Du?

Trọng Thủy lên đường nhớ Mỹ Châu
Ngưu Lang Chức Nữ nhớ nhau sầu
Cô Tô buồn nhớ Hàn Sơn Tự
Bến nước tầm dương nhớ thuở nào

Biết rồi... Phạm Lãi nhớ Tây Thi
Chim nhớ cành đa muốn trở về
Đêm cũ xa xưa đèn nhớ bóng
Đường Minh Hoàng nhớ Dương Quý Phi

Khắc Chung rong ruổi nhớ Huyền Trân
Kim Trọng thương Kiều...nhớ Thúy Vân
Trăm năm bến nhớ con đò cũ
Biết Tấn rồi đây có nhớ Tần


Lưu Bình trở giấc nhớ Châu Long
Lạc nẻo ai kia nhớ giống dòng
Nguyễn Huệ, Trưng Vương mình nhớ mãi
Con Hồng cháu Lạc nhớ non sông

Bạch mã bên thành nhớ trạng Nguyên
Chế Bồng Nga nhớ gót chinh yên
Mỵ Nương nhớ sáo Trương Chi lắm
Trăng nhớ hoàng hôn... em nhớ anh
[/font]
[/font]
 
O.S.P.D
29/8/08
1.398
28
38
DAO HOA DAO
www.vnexpress.net
Re:Trở lại Bến Tầm Dương

Thanks Mạc Đại Tiên Sinh về món quà bất ngờ này !
080402cool_prv.gif
, Chẳng hay cho em đọc xong lại sinh cuồng tâm , vọng tưởng đến 1 đêm Trăng lênh đênh trên Thuyền ở bến Tầm Dương cùng huynh đệ ,Tri Kỷ , Mạc tiên sinh và Tiền bối tác giả bài viết trên để mà giọt Rượu giọt Đàn vào chốn Huyền Không ...!!!

P/s : Thế mà lâu nay em cứ tưởng nhầm : " Cha mẹ sinh ra ta - Đại sư má là người hiểu ta ...!"
bash.gif
bash.gif
bash.gif
:D
 
Hạng D
30/6/08
1.507
71.846
113
60
Re:Trở lại Bến Tầm Dương

Thấy Dương cao có nhã hứng với Quang Dũng tặng đệ và lảo Bin bài
Mây đầu ô

 Quang Dũng 


Mây ở đầu ô mây lang thang
Ôi! Chật làm sao
Góc phố phường
Mây ở đầu ô
Hẹn những chân trời xa lạ
Qua một ngọn cột đèn
Chiều tối lại bừng con mắt đỏ
Cành bàng mái cũ khẳng khiu
Vườn đẹp khi mùa rụng lá
Cành bàng lại mở tàn xanh
Mùa hạ về theo chim sẻ
Nhưng ta có gì
Tự thấy những ngày không tẻ?
Mây trắng lang thang
Gió đuổi bời bời phố chật
Những lớp người hai mươi tuổi
Ca nước đập vỏ bình toong
Khăn mặt thấm mồ hôi
Bụi đỏ
Bụi vàng
Trung du bóng cọ
Nắng đốt màu da họ
Là nắng triền cao
Tay sém ngấn mặt trời
Là trời công trường xa tít tắp
Áo ngực xanh yếm biển
Bay bay dải mũ Hải Quân
Những gã hai mươi mùa xuân
Từ đâu thổi vào thành phố?…
Mây mùa thu
Lọt qua trời hẹp ngõ
Lướt nhanh qua mái ngói ba tầng
Tiếng dương cầm…
Ta theo tiếng nhạc
Bay khỏi mái nhà
Ta mê xanh thẳm
Như cánh chim trời
Thấy
Mình còn sức trẻ
Ơi! Những bạn tôi
Vào lớp tuổi năm mươi
Mây ở đầu ô
Trời xanh lộng thế…