Jakarta
c/
Lấy điện thoại ra gọi các điểm thuê xe còn lại trong list thì không liên lạc được, hoặc báo sai số, mình đi vòng vòng quanh đó tìm xem có chỗ thuê xe hơi để hỏi thì họ cũng không cho thuê xe máy luôn. Thấy một nhóm xe ôm truyền thống đang tụ tập thấy mình vẫy tay mời khách nên mình lại hỏi thử. Cả nhóm không ai biết tiếng Anh, cuối cùng có một ông xe ôm già đi về nói được lõm bõm tiếng Anh, ông này nói:”
Quên chuyện thuê xe máy tự lái đi, ở Jakarta, IDP (International Driving Permit - bằng lái xe quốc tế)
không có giá trị ở đây” túm lại là nội dung tương tự như phát ngôn của trung úy Võ Thành Tâm - ngôi sao mới nổi trên đường thiên lý nhưng giọng điệu tất nhiên ôn hòa hơn nhiều
Mình không tin ông này lắm, nếu cảnh sát Jakarta không cho người nước ngoài lái xe máy, thì đã không có các điểm cho thuê xe máy dùng tiếng Anh, thứ nữa đi cả chục km mình không thấy bóng CSGT nào trên đường phố, lấy gì họ kiểm tra giấy tờ của mấy triệu chiếc xe chạy trên đường phố Jakarta. Nhưng túm lại là không tìm được chỗ thuê xe máy hiện thời.
Vào một quán ăn nhanh trong siêu thị để vừa ăn vừa tiếp tục gọi điện nhưng vô ích, các điểm cho thuê xe máy mình có danh sách đều không liên lạc được hoặc không ai nghe máy. Không lẽ bọn này nghỉ làm ngày thứ Bảy luôn sao trời???
13/ Gọi dĩa cơm ăn tạm, dù đã biết trước bên Indo người ta ăn ớt rất dữ, nhưng cũng phát hoảng khi được mang ra, nhìn dĩa cơm đỏ loét không phải cà chua mà toàn là ớt hiểm, còn cay đậm hơn cả bên Thái hay mấy món Tứ Xuyên bên TQ. Mà đây là ít ớt lắm đó so với mấy bữa sau...
Cơm hơi nhạt, mình hỏi xin “saus” ( nước chấm), thằng nhóc choai choai nhoẻn miệng cười rồi biến mất tăm, 5 phút sau vẫn chưa thấy quay lại. Mình đoán nó chạy vào siêu thị mua, mà đúng thật, lúc sau nó quay ra đưa cho mình…1 chai tương ớt mới toanh giống chai Cholimex bên ta. Muốn ăn mặn hơn chút thì ăn thêm tương ớt, đơn giản vậy thôi ông khách lạ.
Nhìn đồng hồ đã 14h30, như vậy đã mất toi 6 tiếng rưỡi mà không thuê được xe, nếu cứ lằng nhằng coi như mất luôn 1 ngày ở Jakarta, trong khi quỹ thời gian có hạn. Mình quyết định phải đi khỏi Jakarta đến 1 thành phố du lịch khác mới thuê xe máy được.
Search thành phố Bandung – Đà Lạt của Indonesia, cách Jakarta 200km thấy có vài điểm cho thuê, nhưng gọi đến lại tiếp tục k0 liên lạc được, lý do tại sao thì không biết vì được thông báo bằng tiếng Indo. Sẽ rất mạo hiểm khi đến một thành phố du lịch nhỏ như vậy, nếu không thuê tiếp được xe, lại mất tiếp bao nhiêu thời gian nữa để mua vé di chuyển.
Mình quyết định đi thẳng đến Yogjakarta luôn. Đây là một tụ điểm du lịch quan trọng vì gần hai kỳ quan thế giới của Indo là Prambanan và Borobudur, rất nhiều khách du lịch về đây nên khả năng thuê được xe cao hơn nhiều.
Đi tàu thẳng đến Yorjakarta cũng có nghĩa sẽ bỏ qua các thành phố Bogor, Bandung, Purwokerto và rất nhiều điểm đẹp khác dọc trên đường hơn 500km mà mình đã bỏ nhiều công sức nghiên cứu và lập lịch trình, nhưng không còn cách nào hơn.
14/ Đi ra gặp một tốp học sinh đi học về, không rõ sao tan học giờ này của ngày thứ 7
15/ Loại xe bus nhỏ, kiểu xe lam của mình trước đây, chạy theo tuyến ngắn
Nhìn bản đồ thì có nhà ga cách chỗ mình khoảng 2km, đến đây để hỏi lịch tàu và ga chính.
Gọi Grab đi tiếp. Có xe nhận cuộc rồi…không thèm đi, xe cứ đậu 1 chỗ, tài xế bắt đầu nhắn tin cho mình bằng tiếng Indo, hỏi mình ở đâu, đi chỗ nào, mình trả lời bằng tiếng Indo ( copy & paste từ Google dịch) một hồi vẫn thấy xe đậu 1 chỗ:
“ Sao mày không đến đón tao?”
”Tao không đi nữa, mày hủy chuyến đi”
“Không, tao không hủy, mày k0 đi mày phải hủy chứ” (nó thấy mình tên là người nước ngoài nên cố lấy khách rồi hỏi thấy đi không xa lại kêu mình hủy)
“Tao cũng không hủy”
Thật là có chí khí! Ừ, mày không hủy thì ôm show đi nhé cưng, khỏi đón khách lúc này, còn anh mày mở Uber ra gọi xe đây…
Lên Uber đi rồi mà thằng Grab kia vẫn chưa hủy, thấy nó chạy lòng vòng đâu đó lên trên, chắc đi tìm khách. Nó tính đấu xem ai cứng hơn, nó hy vọng mình sẽ phải hủy để gọi xe khác. Tới nhà ga tàu hỏi đã đời rồi đi một lúc mới thấy nó hủy chuyến. Vậy là gần 1 tiếng qua mày không có khách. Đáng đời quân gian ác

. ( Sắp tới Grab thâu tóm Uber thành 1 rồi, nhưng anh có 2 số ĐT, anh sẽ đăng ký 2 tài khoản luôn đấy bọn gian ác).
Thì ra cái nhà ga mình đến tên là Rawa Buaya chỉ là ga nội đô của Jakarta thôi, muốn đi tỉnh khác phải ra nhà ga chính. Nhà ga chính của Jakarta là Pasar Senen, nằm ở phía Đông của Jakarta, cách nhà ga chỗ mình hỏi tầm 20km.
16/ Đây là tàu đi trong nội đô Jakarta
17/ Xe ôm truyền thống
Lên Grab đi tiếp. Tài xế lần này là một khứa lão tầm 55 tuổi rất vui tính. Khi đặt chân đến Jakarta nói riêng và Indonesia nói chung, mình nhận ra ngay một điều là không có ai ở đất nước này có thể chết đói cả, ai cũng có thể tìm được một công việc làm để kiếm sống qua ngày. Có một nghề cực dễ, không cần trình độ, không cần chuyên môn, lúc nào cũng kiếm được tiền, là nghề… đứng đường, hay gọi văn vẻ là phân luồng giao thông.
Ở tất cả các ngã tư không có đèn đỏ, bất cứ ai cũng có thể ra đấy để điều tiết xe cộ, dừng xe này, chặn xe kia, cho xe nọ đi tiếp, chỉ xe kia rẽ trái rẽ phải… để giao thông thuận lợi dễ dàng. Họ đứng nắng đứng nôi, chỉ dẫn rất hăng say. Trong rừng xe cộ kia, sẽ có chiếc xe oto nào đó chạy ngang mở hé cửa kính và một tờ giấy bạc chìa ra. Tờ giấy bạc mệnh giá nhỏ thôi, chỉ có 1 hoặc 2 rupi nhưng người chỉ đường sẽ vui vẻ nhận, vì tích tiểu thành đại, một buổi đứng chỉ đường thừa sức kiếm bữa ăn, có khi nuôi được người khác là bình thường. Thậm chí không cần đứng giữa giao lộ có vẻ nguy hiểm và bụi bặm, chỉ cần đứng trong bóng mát chỉ xe lùi vào vỉa hè của cửa hàng nào đó cũng có thể được nhận tiền. Khứa lão chở mình có vẻ hoạt ngôn, ông cho tiền những người chỉ đường và nói mấy câu vui vẻ gì đó, thậm chí ghé vào 1 cửa hàng tiện lợi mua bao thuốc ông cũng cho tiền người trông xe. Ông hào phóng hay đấy chỉ là một văn hóa rất bình thường của người lái xe Indo?
Có lẽ vì người Indo hào phóng với tiền lẻ, và vì luôn có thể kiếm được tiền độ nhật nếu ra "đứng đường", mà suốt chuyến đi mình chưa thấy một người ăn xin nào ở Indo, trừ 1 người điên và một bà già ngồi trong siêu thị với tờ giấy xin tiền
14/ Trên tay trái anh ấy cầm cả xấp tiền lẻ được cho. Có anh bỏ túi, có anh cầm rổ hay túi lưới để nhận cho dễ
15/ Nắng thì cực, nên anh ấy phải mặc loại áo trùm đầu cho đỡ nắng
Mình hình dung ra ở Việt Nam, nếu một ông lái xe oto mà móc ra tờ 1.000đ hay 2.000đ hay 5.000đ để cho người chỉ đường hay trông xe quán nước... có khi sẽ nhận được sự từ chối, thậm chí có khi ăn chửi, kiểu “
Súc sanh! Mày bố thí cho bố mày đấy à?”

. Đi oto là giàu có, không cần biết anh cầm lái đó là xe của anh hay anh chỉ là một tài xế lái thuê, cứ phải móc ra vài chục ngàn mới sộp, không thôi thiên hạ nhìn anh bằng nửa con mắt. Phải chăng tính sĩ diện không muốn nhận tiền lẻ đã khiến sự hào phóng tự nhiên không còn, người ta không muốn móc tiền và nếu người ta móc tiền ra đấy như là miễn cưỡng?