Hạng B1
10/12/16
63
180
33
31
Chào các bác, lâu rồi em mới viết lại, khoản thời gian này đối với em thật là mệt mỏi,có thể các bác sẽ không tin. Nhưng nếu các bác có cách nào thì mách cho em với,em nhất định phải trừ con tà trong người mẹ em ra.Em không hề lấy mẹ đẻ mình ra để câu like cho mình.Như em đã viết 1 vài chuyện về mẹ em có căn trước đây nhưng toàn đứt đoạn. Giờ thì em sẽ kể rõ chỉ mong bác nào có cách giúp em với.
Em là con út,sinh năm thân, nhưng từ lúc em sinh ra đến khi em lên năm lớp 7. Là 13 năm,mẹ em chỉ nằm 1 chỗ quay mặt vào tường,không làm gì,tự đi vệ sinh được,ít tắm rửa, không ăn được,cao 1m62 nặng 40 ký. Em ăn cơm do chị gái hơn em 4 tuổi nấu,quần áo chị gái em giặt. Ba em thì bận chở mẹ em đi thầy này bà nọ,bệnh viện kia,ngay cả bệnh viện tâm thần cũng đã từng vào rồi. Tuy không ly kỳ như chuyện của mợ Hoa Hướng Dương nhưng chuyện cứ trải dài hết năm này sang năm khác,chán lắm,có hôm em đi học về mẻ chai đầy nhà,em dậm chảy cả máu chân, đi ra sau nhà,máu đã đông đặc đầy nhà bếp,ra là ông thầy đã dùng máu của mình để vẽ bùa,nhưng quá tay sao không cầm máu được rồi dùng máu mình vẩy khắp nhà. Trời thương sao năm em lên lớp 7 tới giờ,mẹ em khỏi, chỉ có 1 năm thì trung bình từ 2-3 lần từ những ngày rằm hay mồng 1 thì nó nhập vào mẹ em hành mẹ em vật vã nhưng tầm 5 ngày là nó xuất ra,mẹ em lại vui vẻ và mạnh khỏe trở lại. Mẹ em luôn tin nó là một ông tai to mặt bự nào ở âm ty địa phủ mới có quyền lớn qua mặt thần cửa trong nhà và ông bà tổ tiên để cản trở mẹ em,em cũng cho là như thế,nhưng nó đã trở lại,em khẳng định nó là một con tà chứ không phải là thần hay quan lớn gì cả.
 
Hạng B1
10/12/16
63
180
33
31
Cách đây 1 tháng, chỗ em bùng phát dịch sốt siêu vi,mẹ em nằm trong top đầu bị bệnh,ban đầu em cũng nghĩ là mẹ em bị bệnh sốt bình thường thôi,nhưng đến ngày thứ hai,em thấy nó k hề bình thường tí nào,mẹ em không ăn gì,toàn ngồi thở dốc và cào cấu, k ngủ cả đêm toàn than sống than chết, trong khi người khác cũng bị sốt họ ăn ít,uống thuốc rồi ngủ,chẳng ai như mẹ em cả.Mẹ em sợ nên k dám đi bệnh viện nên gọi y tá tới nhà,bà y tá thì cam kết sẽ khỏe trong 2 ngày tới,vì đây là mùa dịch, ai cũng thế. Nói bên lề,nhà em có 3 đứa,2 anh chị thì nhà cửa ở SG rồi,em phải vỏ việc lương cao để về quê bám trụ,ở với ba mẹ. Nhà chẳng có ai, ba em thì cũng phải đi làm,em thì phải nghỉ ở nhà chăm mẹ,vừa ngồi mở laptop làm việc công ty, vừa ngồi nhìn mẹ vật vã.Nó đau lòng lắm các bác ạ, Rồi sau 4 ngày,mẹ em càng lúc càng nặng chứng kiến mẹ em lấy cơm đổ nước sôi vô húp đc 4 muỗng là em biết có biến rồi,cha con em vội vã bắt taxi đi bệnh viện tư tốt nhất và nổi tiếng nhất, sau 1 hồi miêu tả trình trạng bệnh bác sỹ vội vàng làm 1 loạt xét nghiệm như Xquang,máu,nước tiểu,siêu âm, đo điện tim...gần chục loại xét nghiệm. Bác sỹ bảo ủa, bình thường mà,có sao đâu,về đi tầm 2 ngày nữa là bớt. nhưng 2 ngày của bác sỹ là 1 tháng rồi đó.nửa tháng đầu tiên k dám nghỉ nhiều. Em khi làm khi nghỉ,chợ quán cơm nước,nhà cửa, vất vả vô cùng......
 
Hạng D
17/2/11
1.569
3.019
113
Cách đây 1 tháng, chỗ em bùng phát dịch sốt siêu vi,mẹ em nằm trong top đầu bị bệnh,ban đầu em cũng nghĩ là mẹ em bị bệnh sốt bình thường thôi,nhưng đến ngày thứ hai,em thấy nó k hề bình thường tí nào,mẹ em không ăn gì,toàn ngồi thở dốc và cào cấu, k ngủ cả đêm toàn than sống than chết, trong khi người khác cũng bị sốt họ ăn ít,uống thuốc rồi ngủ,chẳng ai như mẹ em cả.Mẹ em sợ nên k dám đi bệnh viện nên gọi y tá tới nhà,bà y tá thì cam kết sẽ khỏe trong 2 ngày tới,vì đây là mùa dịch, ai cũng thế. Nói bên lề,nhà em có 3 đứa,2 anh chị thì nhà cửa ở SG rồi,em phải vỏ việc lương cao để về quê bám trụ,ở với ba mẹ. Nhà chẳng có ai, ba em thì cũng phải đi làm,em thì phải nghỉ ở nhà chăm mẹ,vừa ngồi mở laptop làm việc công ty, vừa ngồi nhìn mẹ vật vã.Nó đau lòng lắm các bác ạ, Rồi sau 4 ngày,mẹ em càng lúc càng nặng chứng kiến mẹ em lấy cơm đổ nước sôi vô húp đc 4 muỗng là em biết có biến rồi,cha con em vội vã bắt taxi đi bệnh viện tư tốt nhất và nổi tiếng nhất, sau 1 hồi miêu tả trình trạng bệnh bác sỹ vội vàng làm 1 loạt xét nghiệm như Xquang,máu,nước tiểu,siêu âm, đo điện tim...gần chục loại xét nghiệm. Bác sỹ bảo ủa, bình thường mà,có sao đâu,về đi tầm 2 ngày nữa là bớt. nhưng 2 ngày của bác sỹ là 1 tháng rồi đó.nửa tháng đầu tiên k dám nghỉ nhiều. Em khi làm khi nghỉ,chợ quán cơm nước,nhà cửa, vất vả vô cùng......

Bác có thể kể xúc tích chút được không?, Đọc bài của bác đuối quá.
Mà quê bác ở đâu?
 
  • Like
Reactions: phonglk2007
Hạng B1
10/12/16
63
180
33
31
Chỉ trong vòng 10 ngày nằm 1 chỗ mà mẹ em sút tận 4 ký,mẹ em luôn nói nó ngắt nó nhéo luôn trong người má, không ngủ được vì cứ nhắm mắt lại ngủ là nó lại ập lên người,nó chặn cổ không cho thở được. Cũng không cho ăn, một ngày ăn có 2,3 muỗng cơm đủ để tồn tại. Uống thuốc vào còn đau hơn là không uống thuốc. Chứng kiến mẹ mình như thế cảm giác đau đớn lắm các bác ạ Hôm chủ nhật tuần trước,mẹ em ngồi luôn trong nhà vệ sinh 2 tiếng đồng hồ, em lo quá cứ chạy ra chạy vào,mẹ em gào lên đừng lo cho mẹ,để mẹ xuất nó ra,mẹ đang chiến đấu với nó,chứ hết chịu nổi rồi. Và kết quả nó không ra mà mẹ em bất tỉnh đến sáng hôm sau,k ăn k uống gì.Người mẹ em bầm tím đầy dấu ngắt nhéo hết. Qua hôm sau mẹ em đỡ hơn, em làm về nhìn đầy dấu bầm tím,em xót quá la lên: con tà cút ra khỏi người má t mau,đồ tà đồ ma ám người, có ngon ra phá t nè. Kết quả biết sao k?Mẹ em lao lại giường nằm bất tỉnh 1,5 tiếng đồng hồ nước mắt nước mũi chảy tùm lum. Xong tỉnh lại rồi nói em,thôi con đừng nói nữa,nó hành má. Thiệt sự em muốn tìm thầy cao tay mà em k biết chỗ nào có cả. Em ở Bình Định, huyện Tuy Phước. Ai biết chỗ nào hay chỉ em với,chứ em không biết chỗ nào cả. Hôm kia nhà em mới cúng đôi vịt để nhờ người khuất mặt giúp đỡ rồi. Bên dưới là hình ảnh tay mẹ em bị dấu nhéo tím bầm mà k hề có ngoại lực nào tác động,này sau mấy ngày nó phai nhiều rồi đó,em mới chụp lại.Mẹ em bảo nó giấu mặt cứ len lỏi trong người rồi như vậy đấy,1 tháng rồi,sống chung với lũ ức chế lắm.
 

Attachments

Hạng F
12/10/16
7.500
6.358
113
Mợ @xoài xoài đã trở lại
Sao nhìn tấm hình tha61yco1 vẻ như mẹ em cũng khá nặng cân chứ ko gầy guộc lắm
 
Hạng B1
10/12/16
63
180
33
31
Mợ @xoài xoài đã trở lại
Sao nhìn tấm hình tha61yco1 vẻ như mẹ em cũng khá nặng cân chứ ko gầy guộc lắm
không phải đâu bác, em kể lúc mẹ em có 40kg là lúc em học lớp 7 kìa, giờ mẹ em 62 ký lận,nhưng đau 10 ngày sút 4 ký còn 58. Hồi ấy ai gặp mẹ em cũng bảo là như xác ma,hic
 
Tập Lái
6/4/18
39
127
33
33
hà Nội
TIếp chuyện trẻ trâu hôm trc.

Mợ em và mẹ em về trong tâm trạng cực kỳ lo lắng và đau khổ của mợ em.( em xin đổi cách xưng hô là mợ thay vì mẹ thằng Trung). Sau đó vài ngày không chịu nổi sự ám ảnh về câu nous của thằng Trung nên mợ lại rủ mẹ em đi gọi lại lần nữa. Nói mãi bà đồng mới chịu vì hình như bà ta cũng thấy có một điều gì đó bất ổn trong này.

Có 1 thím trong này mới cmts là ở Bạch Đằn, khômg biết có biết bà đồng tên Liên chuyên gọi dí ở Thất Hùng không. Nếu biết thì rèview lại cho anh em biết để các thím ấy biết là em không chém gió.

Năn nỉ mãi một hồi bà đồng mới đồng ý làm lễ. Sau khi làm hết các thủ tục cúng bái thì bà đồng cũng xoay người như mấy hôm trước. Nhưng lần này xoay mãi mà chẳng có hiện tượng gì xảy ra. Thằng Trung không chịu lên để nhập vào bà ấy. Xoay mãi bà đồng vã cả mồ hôi hột ra. Cuối cùng cả bà đồng nên mợ em đều chịu, mẹ em và mợ ra về trong tâm trạng chẳng khá hơn lúc đi là mấy.

Mợ em hỏi mẹ em xem vó cách gì có thể giải quyết viẹc này không. Mẹ e cũng bày cho mợ là cúng giải hạn các kiểu. Nhưng sự thực với bất kì sự việc gì thì cũng phải tìm thấy cái gút mắc thì mới giải quyết được. Mà lúc đó chưa ai nghĩ ra đến việc năm xưa thằng Trung ném cái xác mới gây ra tai họa này. Chỉ có em là lờ mờ đoán ra nhưng lúc đó e quá nhỏ để đề xuất một điều gì.
Sau đó, mợ em cũng ra chùa làm lễ dâng sao giải hạn. Tổ chức cúng bái đâu mất một ngày thì phải. Và cũng từ đó thằng Dũng không được đi chăn trâu chăn bò gì nữa hết. Nó buồn thiu vì ngày ấy với bọn em thì chăn trâu là một niềm vui không thể thay thế được. Con trâu nhà nó giờ chủ yếu mẹ nó chăn, nếu không chăn được thì buộc ở chuồng cho ăn rơm.

Bẵng đi một thời gian dài cỡ 6 tháng tức là tiết trời cũng đã chuyển từ thu sang đông. Những cơn gió lạnh đầu mùa thổi về với cường độ tăng dần. Ở quê em có đặc sản là con rươi. Nó gần giống như con cuống chiếu vậy nhưng to hơn và thân mềm hơn. Lúc bình thường nó có màu xanh và ở bên dưới lớp đất phù sa. Đến mùa sinh sản thì con rươi bị "chín". Chúng ngả sang màu vàng và đứt ra từng đoạn nhỏ. Mỗi cá thể đứt đó lại biến thành một con rươi mới. Dạng như sinh sản vô tính vậy.

Ở quê em có câu :"tháng chín đôi mươi, tháng mười mùng năm" ám chỉ ngày rươi chín. Những ngày ấy nước nổi và cũng là ngày rươi nổi lên nhiều. Lúc ấy cả làng sẽ chạy ra ngoài đê dùng rổ dứng (một loại rổ nhỏ bằng cái mũ) để hớt rươi chín. Những năm ấy mà rươi nổi nhiều có khi một người bắt được cả cân. Mang về nhà um khế hoặc trộn với trứng rán lên ăn thì chỉ có nuốt luôn lưỡi.

Năm ấy, tháng 10 nước cũng nổi như mọi năm. Cả làng em lao xao mang rổ, rá , thùng xô ra từ trưa. Phải canh vì rươi nổi có giờ chứ không cố định. Cả cái đê dài như vậy phải đến gần 20 tốp người đứng chờ sẵn. Nhà thằng Dũng dường như cũng quên cấm con ra ngoài đê. Nó cũng biết mẹ nó cấm không cho ra đó nhưng lúc đó nó nghĩ người đông như vậy thì chả việc gì. Nó lẻn lẻn sang nhà em rủ ông anh em đi ra đó.

Bữa đó em lại bận đi học chiều nên không tham gia được. Đến chiều nghe ông anh em về kể mới biết. Tầm ba giờ chiều thì rươi bắt đầu nổi. Anh trai em và thằng Dũng cũng nhảy xuống cái thùng đấu ấy để vớt rươi. Hai thằng cũng đã chọn chỗ rất nông để lội xuống vì thằng Dũng vẫn ám ảnh về cái chết của anh nó. Mà cái bản chất trẻ trâu là thế, sợ thì sợ mà vẫn chơi như thường.

Đang bắt rươi ngon lành thì thằng Dũng đột nhiên bị cái gì đấy kéo thụt xuống. Cái chỗ ấy nước nông lắm, chỉ hơn vành bụng một chút thôi. Lúc đó phần vì may anh trai em đứng gần phần vì ông anh trai em tuy bằng tuổi nhưng lại rất to xác nên túm được tay thằng Dũng luôn. Ông anh em kể lại, nó như giống như con cá bị móc câu lôi đi vậy. Cứ nhả ra lại lôi đi, nhả ra lại lôi đi. Ông anh em hoảng quá hét toáng lên. Mấy anh thanh niên lớn nhảy vội đến lôi 2 thằng lên. Thằng Dũng được một trận uống no nước. Nó vừa khóc vừa nôn ồng ộc nước ra ngoài.

Nó kể với anh em là nó như bị một sợi dây lạnh toát quấn vào chân vậy, mặt đất dưới chân nó tự dưng mềm xèo đi và cái dây thít đó lôi nó xuống dưới bùn. Lúc đó nói mấy ông thanh niên lớn còn cười nhạo nói rằng nó bịa ra. Không biết bơi thì nói ra có gì xấu hổ. Chỉ có ông anh em là tin vì lúc cầm trực tiếp kéo tay thằng Dũng lên thì phải giằng co với một thứ gì đó như dây cước câu vậy. Nó vừa lôi vừa nhả.

Buổi chiều hôm đó toàn bộ số rươi bắt được thằng Dũng cho ông anh em hết vì về sợ ăn đòn. Nó với ông anh em cũng giấu nhẹm cả nhà chuyện xảy ra hồi chiều. May ông anh em kể em mới biết. Em thì biết cái thứ đó là cái gì, em láng máng xâu chuỗi sự kiện lại, từ việc ném xác chết, cái bóng ma ở bụi tre, cái chết của thằng Trung, bà đồng, chuyện chết đuối hụt của thằng Dũng. Cả mấy tháng nó mới ra một lần, ra cái là có chuyện liền. Em mơ hồ cảm giác thấy có một sự bất ổn vô hình nào đó.
__________________

Cùng thời điểm ấy, bên kia sông tức là cái thoi ở giữa sông em kể lúc trước xảy ra những chuyện vô cùng kì quái. Bên đó họ làm ăn kinh tế, đất rộng nên thả rất nhiều gà, vịt, lợn. Dạo gần đây không hiểu sao cứ mất suốt. Lúc thì 1 con, lúc thì 2 con. Dân làng bên ấy tức lắm họ tổ chức thay phiên nhau để rình bắt cho bằng được thằng trộm để tẩn cho nó một trận. Nhưng lạ một cái là ngày nào rình thì trộm nó không xuất hiện mà hở cứ hôm nào không rình là lại mất. Giống như có nội gián vậy.

Lần này họ quyết định tổ chức rình bắt nguyên 1 tháng trời. Hai mươi ngày đầu tiên thì không có chuyện gì xảy ra, thằng trộm cũng không chịu xuất hiện. Nhưng đến ngày thứ 21 dường như thằng trộm không kiên trì chịu được nữa, đâm nó đánh liều quyết định làm một mẻ vào ngày thứ 21. Vì bên đó dân tình cũng thưa thớt mỗi nhà cách nhau đến vài trăm mét. Họ canh theo từng cá thể hộ gia đình thôi. Đêm đó trời tối om như đấm vào mắt, mùa gió bấc đã hiu hiu thổi se se lạnh. Hôm đó ông Bảy đang rình ở một góc canh cái chuồng gà, nói là canh thôi chứ ban ngày đã đi làm mệt rồi mà ban tối phải canh 20 ngày liên tiếp thì sức đâu chịu cho nổi. Đang thiêm thiếp ngủ thì ông nghe bì bõm ở dưới sông. Nghe thấy tiếng thì ông tỉnh hẳn, phen này bắt được thằng trộm rồi. Ông len lén nhìn ra sông thì thấy chúng nó có tới 2 thằng, mà bọn trộm này ngu, đi ăn trộm mà lại mặc đồ trắng. Chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này. Ông vơ vội cái đòn gánh mà ông thủ sẵn bên cạnh ra đập cho chúng nó một trận rồi hô hoán lên, chứ giờ hô lên là chúng nó chạy mất. Rón rén tới gần hơn, quan sát chúng nó kĩ hơn.

Tới gần thì gần như tóc tai lông lá trên người ông dựng ngược lên. Chúng nó không có chân, chúng chỉ là những cái bóng trắng hư hư ảo ảo. Gần như nước dạ dày ông muốn trào ngược ra đằng miệng vì quá kinh hoàng. "Hai thằng trộm" mà ông nhìn thấy là hai con ma ở dưới sông lên. Chân ông sụm xuống gây ra tiếng động. Hai cái bóng trắng thấy tiếng động chúng chạy nhanh như gió ra bờ sông. Đúng ra là lướt đi chứ không phải chạy nữa. Phải cơ năm phút sau ông mới trấn tĩnh lại được và hô hoán lên.

Dăm ba hàng xóm ở bên cũng chả biết vì nhà cách nhà xa quá, chỉ có vợ con ông chạy ra xem có chuyện gì hay là ông bắt được trộm rồi. Thấy ông vẫn ngồi thụp xuống đất, chân mềm nhũn đi vì sợ nên vợ ông dìu ông vào nhà bôi cao nóng cho ông tỉnh táo. Sau đó ông thuật lại cho vợ con toàn bộ sự việc chứng kiến trước đó. Vợ ông bần thần lắm, chỉ vì kế sinh nhai nên vợ chồng ông phải rời khỏi thôn làng sang bên này làm kinh tế. Vẫn nghe sông suối nhiều người chết nhưng trước giờ chưa từng xảy ra chuyện như vậy nên hai vợ chồng ông lúng túng ghê lắm.

Sáng hôm sau thì cả cái làng bên em đã biết chuyện đó nhưng cũng chỉ là tò mò, vì cái xóm bên sông ấy chả mấy ai quan tâm. Vụ lùm xùm bên đó em cũng chỉ nghe đến đó còn tiếp đó thế nào em cũng không rõ. Mãi về sau mới biết 2 con ma nó cũng thuộc cái bọn ma ở bụi tre bên bờ sông bên em, chúng đói khát quá nên làm liều.
Lại nói về thằng Dũng, sau vụ tai nạn nó có vẻ cũng khiếp khiếp nên k mấy khi lén trốn ra ngoài đồng chơi cùng bọn trẻ trâu nữa. Nó chỉ dám me mé ra phía mấy cái đồng gần để bắt châu chấu với nhổ cỏ gà chọi nhau.

Hai trò đó cũng là một trong hai trò tuyệt cú mèo của bọn trẻ trâu. Châu chấu mùa gặt bị nước mưa xối xuống ướt cánh bay chậm lại. Bọn trẻ trâu tụi em rượt theo bắt bằng tay, đi một buổi chiều thì bắt được cả kí. Tối về rang lá chanh ăn với cơm thì ngon tuyệt.

Còn trò đá cỏ gà thì chắc bác nào hay chăn trâu mới biết. Cỏ gà không hiểu chúng nở hoa hay sinh sản mà khi già già có mọc 1 cái u trên đầu, bên trong thường có mấy con sâu. Bọn em hay bứt mấy cái đó đem chọi nhau, cái đầu cỏ thằng nào rơi trước là trận đó thua. Cũng vui phết.

Quanh đi quẩn lại nó chơi mấy trò đó đâm cũng chán. Có bữa bọn trẻ trâu mang về đồng gần một đống dế. Chúng nó làm hố chọi nhau hô ầm ĩ cả một góc đồng. Đâm ra làm thằng Dũng ngứa nghề. Phải hơn 1 tháng nay nó không được đi đổ dế và đá dế rồi. Vì đồng gần không có dế. Không hiểu tại sao lũ dế chỉ thích ở ngoài vàn và ngoài đê. Chúng đục lỗ và đào hang đầy con đê.

Bọn dế này cũng khôn lắm, chúng đào hang cũng không đơn giản. Chúng đào hang chia làm mấy ngách, mỗi ngách lại có một lối thông ra ngoài. Thậm chí có con còn đào hang ngầm dưới nước để chạy trốn khi hang "có biến". Thường thì tụi em phải tìm hết các lỗ đó nhét vào rồi một là đào hai là đổ nước cho chúng nó ngạt thở tự chui lên. Đào thì mất công, mất thời gian nên cách thường được lựa chọn là đổ nước.

Thằng Dũng ngứa nghề nên nó theo mấy thằng trẻ trâu trong xóm ra đê đổ dế. Chúng nó mang theo mỗi thằng một cái non mê để múc nước từ cái thùng đấu nên để đổ lỗ dế. Đến chiều thì chúng nó đã đi cách con đường lên đê đã khá xa. Không hiểu ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào mà chúng nó đã tiến sát bụi tre nơi thằng anh nó chết. Chỉ đến lúc xuống múc nước lên để đổ lỗ dế nó mới giật mình thấy mình đã ở gần bụi tre.

Nó đánh rơi cả cái nón mê khi nhìn vào bụi tre. Rõ ràng trong bụi rậm có một ánh mắt đang nhìn nó thích thú lắm. Nó dựng hết cả tóc gáy lên. Mặc kệ lũ trẻ đang chơi đổ dế trên đê chạy một mạch về nhà. Không hiểu sao mà cái bụi tre đó cứ cố tình kéo nó gần tới nó. Và nó không hiểu ánh mặt lạnh lẽo, có nét châm chọc kia nhìn nó là có ý gì.
Nó sợ và ám ảnh lắm. Cả buổi chiều hôm sau nó nằm vắt vẻo trên cây ổi cạnh bờ rào giữa nhà em và nhà nó. Hai nhà cách nhau chỉ có hàng rào bằng cây râm bụt và ba cái loại cây bụi như dâu, cúc tần. Thấy nó có vẻ buồn buồn nên em lân la lại gần nó nói chuyện cho nó vui. Nó còn chả buồn nhìn vì biết chắc chắn là em rồi.
Em dúi quả ổi đang ăn dở cho nó:
- Này!
- Không ăn.
- Sao thế.
- Sợ quá, hôm qua tao gặp ma mày ạ. Không hiểu sao tao đã quyết tâm không ra ngoài đê nữa mà cứ bị kéo đến cái bụi tre quái quỉ đó. Chiều qua tao còn thấy có cái gì đó trong bụi tre nhìn tao cười cười nữa. Tao sợ quá chạy về luôn.
Nó vừa nói vừa nhóp nhép cắn quả ổi mà em đưa cho nó. Em nghe nó kể đến ma quỷ thôi là bao nhiêu lỗ chân lông trong người dựng hết cả lên.

Cái bụi tre đó thì em biết rồi, kinh tám đời từ hồi cái thằng đi ỉa gặp ma ấy. Mỗi lần phải đi qua nó thì thà em vòng xuống ruộng phía trong đồng mà đi chứ nhất định không lại gần nó. Mà người làng cũng vậy, họ mỗi lần đi qua đều rảo bước thật nhanh.

Hai thằng lặng lẽ nằm vắt vẻo cả buổi chiều trên cây ổi đến tối mới chịu về. Em cố xua đi lo lắng của nó bằng những câu chuyện đi học, chuyện đánh bi, đánh đáo... làm nó cũng nguôi ngoai đi phần nào nỗi sợ hãi lẫn lo lắng.

Người ta thường nói con trai hay thủ thỉ với mẹ, không biết các thím sao chứ em từ bé tới nhớn gần như chuyện gì cũng tâm sự với mẹ mà ít khi nói với bố. Mặc dù bố em rất hiền nhưng cảm giác tâm sự với bố nó cứ sao sao ấy. Đến tối sau khi học bài tới khuya mẹ em thi thoảng hay pha nước chanh đường cho em uống những lúc ấy. Coi như phần thưởng cho sự chăm chỉ của em. Ngày ấy đường trắng nó cũng hiếm lắm các thím ạ. Chỉ khi nào đau ốm hay đi làm về quá mệt mới mang ra uống thôi, còn chanh đường thì lại càng hiếm hơn.

Em vừa nhâm nhi cốc nước vừa kể với mẹ em chuyện hồi chiều thằng Dũng kể với em. Mẹ em vừa nghe mặt vừa tái đi. Chắc mẹ em đã biết độ nghiêm trọng của câu chuyện. Nghe xong mẹ em không nói gì, xoa đầu em một lúc (em thích nhất là được mẹ xoa đầu) mẹ nói em học đi rồi ngủ mai còn đi học thêm sớm.

Học bài xong em lăn lên giường ngủ với ông anh như mọi ngày. Vừa nằm em vừa nghĩ mãi về câu chuyện hồi chiều cho đến lúc chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
__________________

Hôm sau, không hiểu buổi sáng mẹ em sang nói gì với mẹ thằng Dũng mà đến chiều cả hai người lật đật đạp xe ra chùa.

Cái chùa em cũng thiêng lắm các thím ạ. Ở chùa có một ông sư thôi, vừa làm sư vừa làm "bảo vệ" luôn. Ông sư này thì em chả hiểu ở đâu đến và ở đó từ bao giờ, em cũng không tìm hiểu nên không rõ. Chỉ biết từ nhỏ, trường mẫu giáo em gần cái chùa ấy. Các cô trông trẻ toàn dọa ông sư trong chùa làng "có phép", đứa nào mà qua đó quậy là ông sư hóa phép thành lợn, khỏi về nhà. Nên đứa nào đứa đấy sợ té đái, không bao giờ dám qua đó quậy phá gì.

Tình cờ mẹ em và mẹ thằng Dũng nói chuyện với nhau em mới biết hai bà ra xin nhà sư xem có cách gì phá giải cai tai họa treo lơ lửng trên đầu nhà thằng Dũng đó không. Nhà sư cũng bó tay không có cách gì mà lại giới thiệu sang một ông thầy pháp cách đó 3-4km.

Ông thầy pháp này tên Thuận, cũng khá giỏi. Hay đi tìm mộ, làm bùa kì yên, làm trấn yểm cho mấy xã quanh đó. Ông này cũng hay ra chùa đàm đạo với nhà sư kia về phật pháp, về trà đạo... nên hai ông cũng có vẻ khá thân nhau. Thi thoảng từ mẫu giáo em vẫn thấy ông này đi ra đi vào từ chùa làng. Nên bọn em quy luôn cho ông thầy pháp này là "có phép biến lợn" luôn. Nên thấy ông ta là bọn em đang chơi là núp hết vào trong nhà.
Lại nói về hai bà, sang tìm ông thầy pháp này. Ông trầm ngâm lâu lắm, một lúc thì thấy ông giở từ cái rương trong tủ ra mấy quyển sách. Đeo kính vào trầm ngâm một lúc ông mới cất giọng:
- Tôi hỏi bà này (tức là mẹ thằng Dũng), ông nhà có ăn trộm hay lấy cái gì của xác chết bao giờ không?
- Không thầy ạ, nhà cháu nó sợ xác chết với ma cỏ lắm, chả đời nào dám động đến đồ của người đã khuất đâu.
- Thế thì chắc là con cháu gì nhà bà động đến người chết rồi, bà cố nghĩ lại đi. Chứ tôi coi sách bấm quẻ thì ít có sai lắm.
Suy nghĩ một hồi mợ em mới nghĩ ra chuyện thằng Trung đáp cái xác chết.
- Thôi thế thì đúng rồi, bọn ma chết sông nó kinh lắm. Chúng nó trôi dạt biết bao nhiêu khúc sông mới chọn được chỗ trú chân. Chưa kể theo thông lệ thì bọn chúng phải kéo được người xuống thay thế thì mới được đầu thai. Chắc cái xác này oán khí lớn quá. Nó kéo thằng lớn nhà bà rồi giờ nó lại muốn lôi cả thằng nhỏ xuống nữa.

Mẹ thằng Dũng thất kinh. Không biết lực lượng bọn ma quỷ này lớn thế nào mà chúng cứ dụ bằng được thằng Dũng ra cái bụi tre ấy. Mợ cứ luôn mồm hỏi ông thầy pháp xem có cách nào giải cái tai kiếp này không. Ông thầy đắn đo một hồi rồi bảo: "Trước giờ tôi hay cúng cho họ, ma quỷ thì cũng gặp nhiều nhưng mà tai quái như lần này thì mới thấy lần đầu, thôi hai bà về đi, để tôi xem có gì mai hai bà lại xuống đây tôi bày cho cách thức"

Thế là mẹ em và mợ lại về. Sáng hôm sau hai người lại xuống sớm. Ông thầy bày cho mợ em lễ cúng, nào là xôi, chè, gà, thịt lợn.... cho đến vàng, mã, hình nhân thế mạng. Ông ấy đưa cho mợ một danh sách dài những thứ cần thiết. Hẹn chiều mai khoảng 4h chiều bày lễ ở bụi tre ông sẽ xuống cúng cho.

Hôm sau, mẹ và mợ em dậy rất sớm để đi chợ phiên mua các đồ cần thiết cho lễ cúng. Chợ phiên quê em thường họp vào các ngày có số 2 số 8 âm hàng tháng. Chợ phiên thì đông lắm, các bà các cô có con gà hay túm hành túm tỏi, lớn hơn thì còn lợn, con dê đều mang tới đây bán. Thậm chí có bà chẳng bán chẳng mua gì cũng đi cho đủ số lượng
smile.gif
).

Thế là lóc cóc hai người mua đồ về ngâm gạo đến đầu giờ chiều thì bắt đầu lách cách nấu xôi nấu chè. Chiều lại khoảng hơn 3h chiều thì mọi đồ cúng đã đâu vào đấy. Ông thầy pháp cũng đến. Khoảng đến 4h chiều thì ông thầy bắt đầu lầm rầm cúng.

Bỗng dưới nước trước bàn cúng một vạt bọt sủi tăm lên. Một khoảng rộng phải 4-5 cái lia cứ thế sủi tăm lên. Đến ông thầy pháp lúc đó cũng biến sắc, nhưng ông vẫn kiên trì ngồi cúng tiếp. Nếu cái bọt sủi tăm ấy là một con động vật thì nó lớn cũng phải cỡ hơn 1 cái bàn học sinh.

Mà em biết rằng cái thùng đấu ấy làm gì có động vật nào lớn đến thế, nếu có thì người làng đã gặp rồi. Một lúc cúng xong thì mợ em giật mình vì không thấy thằng Dũng chơi quanh đó đâu nữa. Khi nãy nó còn đứng chơi với em nhưng vừa rồi có bọt tăm sủi lên thì cả em và mọi người đều chú ý vào cái đám bọt sủi ấy mà quên mất thằng Dũng.

Mọi người hoảng hốt chia nhau ra tìm và địa điểm mà không ai hi vọng tìm thấy lnhưng ai cũng chú ý tìm đến là cái thùng đấu. Khoảng 5 phút sau thì bố em tìm thấy thằng Dũng ngay dưới chân bụi tre. Nó bị dẫn ra đó từ bao giờ và bị dìm dưới đó.

Mọi người tri hô đưa nó lên bờ, bố nó làm hô hấp nhân tạo cho nó. Nhưng người nó đã lạnh ngắt từ bao giờ. Mọi người bế xốc nó về làng đưa đi cấp cứu. Nhưng cứu làm sao được nữa. Vậy là cả hai anh em nó đều chết ở cái bụi tre đó. Ông thầy pháp cũng không cúng giải hạn nổi. Ông nói chúng đã thành tinh rồi không làm gì được. Mà do là việc chung nên cũng chẳng ai mời thầy cao tay hơn về xua đuổi lũ ma này đi nữa.

Sau này còn mấy vụ chết đuối ở cái thùng ấy nữa. Có một anh sinh viên về chơi nhà người yêu, đi gặt hộ nhà người yêu. Lúc gặt xong nóng quá nhảy xuống tắm chết ở đó. Rồi trẻ trâu cứ 2-3 năm lại có đứa cũng chết ở đó.

Cỡ khoảng hơn chục năm sau, cái đê cải tạo lại họ ủi hết cả cái đê cũ đi làm lại, trong đó có cả bụi tre. Ở dưới bụi tre họ phát hiện ra một cái hòm bằng đất nung. Trong có cả bùa bèn nguệch ngoạc lẫn đồ trấn yểm. Không hiểu sao lại có ở đó. Vì con đê em cũng k biết làm từ bao giờ nhưng cũng chỉ trong thời đại bố mẹ em thôi không thể có những thứ bùa bèn cổ như này được. Người làng bảo nhau là do thầy Tàu trấn yểm (em thấy vô lý).

Từ lúc cái bụi tre bị san bằng, cái thùng đấu cũng bị đất xô xuống cạn róc thì không còn chuyện gì xảy ra nữa. Phải đến gần chục năm nay em cũng không ra ngoài đó nữa. Vì mỗi lần nhìn thấy nó mắt em lại nhòe đi vì nhớ 2 thằng em thuở thiếu thời.