Re:Thớt "Miệt vườn" của em đã mất
Em tiếp nha các bác
Kẹo gừng, vị cay ngọt của tuổi thơ
Chiều nay, trời trở lạnh. Cái hơi se se lạnh của mùa mưa không làm cho người ta phải xuýt xoa nhưng cũng đủ làm cho ai đó đang ở xa quê thấy nôn nao nhớ nhà, nhớ cái lạnh đến nao lòng…
Ngậm ngùi nhớ tới tuổi thơ của mình, nỗi nhớ một tuổi thơ lam lũ của những đứa trẻ nghèo là những chiếc kẹo gừng, cay cay nơi đầu lưỡi nhưng làm cho ta thấy những ngày đông bớt lạnh hơn, một ngày cũng bớt dài hơn.
Kẹo gừng được làm từ bột gạo nếp, nước gừng tươi và đường cát. Sau khi gừng được chọn những củ ngon và già, đem giã lọc lấy nước. Nước đó được trộn với bột gạo nếp và đường thật đều tay. Sau đó, bỏ vào lửa riu riu nấu cho nước đường chảy ra dẻo dèo thì múc từng thìa đổ ra những tấm lá chuối tươi, vậy là ta được một chiếc kẹo gừng. Nhưng chưa xong đâu nhé, để những chiếc kẹo đó không dính lại với nhau thì người làm đợi cho nó nguội, đem bỏ vào chậu bột gạo đã rang lên thơm nức để cho những chiếc kẹo gừng vừa có vị cay cay của gừng, vị thơm lừng của bột gạo rang…
Ngày ấy, trẻ con ở quê làm gì biết những thỏi kẹo chocolate, kẹo dâu hay mứt gừng… mà trong ký ức của những đứa trẻ quê chỉ có thanh kẹo gừng là niềm mơ ước. Mỗi buổi sang mùa đông, bọn trẻ con chúng tôi tha thẩn chơi đồ hàng bằng những lá dâm bụt làm tiền, đồ mua bán là những thứ “tự chế” từ những lá cây, củ quả trong vườn, những trò chơi chồng vợ được làm bằng những con búp bê lá chuối… để chờ mẹ đi chợ về.
Có lẽ trẻ con bây giờ không biết cảm giác “ mong như mong mẹ về chợ” như chúng tôi thời ấy. Ngày đó, chúng tôi mong mẹ về bởi trong mỗi làn đồ ăn cho cả gia đình thế nào mẹ cũng mua cho đứa “con út” trong nhà một hay vài thanh kẹo gừng. Những thanh kẹo mẹ mua được chúng tôi chia đều cho nhau, mỗi đứa chỉ được một miếng nhỏ nhỏ bằng hai đầu ngón tay. Do vậy, đứa nào cũng chỉ dám cắn một tý để cho hương vị cay cay lan tỏa nơi đầu lưỡi, chứ ko dám ăn nhiều vì sợ hết.
Sống ở một thành phố mà quanh năm chỉ có nắng và gió. Bất chợt mấy hôm nay trời trở lạnh, tự nhiên lòng nôn nao nhớ mẹ, nhớ nhà, nhớ những thanh kẹo gừng của mẹ. Lang thang khắp các chợ, hỏi mua kẹo gừng chỉ nhận được những cái lắc đầu. Đành ghé vào siêu thi mua mứt gừng cho đỡ nhớ cái hương vị tuổi thơ mình… nhưng sao nhỉ? Cũng gừng đấy, cũng bột gạo đấy, cũng đường cát đấy… mà sao ta không thấy thân quen? Phải chăng, nó “sang” quá và trong ký ức tuổi thơ của mình đã bao giờ được ăn mứt gừng đâu nhỉ?
Thú thật với các bác là có lẻ kẹo gừng đã tuyệt chủng rồi nên tìm khắp Google mà không có tấm hình nào để minh họa cho các bác hết. Ôi thật tiếc cho một thời tuổi thơ...