[font="times new roman,times"]Hồi nhỏ, lúc mình còn chưa biết suy nghĩ. Cái hồi mình còn học lớp bốn ở trường tiểu học Sacre Coeur. Hồi đấy… ừ nhỉ, mình đã không còn nhớ được nhiều nữa. Mình đã không còn nhớ mặt cô giáo. Cũng đã không còn nhớ trường mình nằm ở đâu. Và nó nhìn ra sao. Những thứ mình nhớ không còn là những hình ảnh chân thực. Chỉ còn cái tên và một số ấn tượng và cảm nhận. [/font]
[font="times new roman,times"] Nhưng cũng không lạ gì. Mình vốn có vấn đề với trí nhớ mà. [/font]
[font="times new roman,times"] Nhưng mình còn nhớ tên Catherine. Đi kèm với tên là hình ảnh của một cô bé khả ái. Bạn ấy nói chuyện với mình nhiều nhất. Bạn ấy dễ thương. Mái tóc vàng dài và khuôn mặt nhỏ xinh. Hình như mình hơi hơi thích bạn ấy thì phải. Tự hào nhất là lớp tiếng Anh. Tiếng Pháp thì mình dở nhất, nhưng tiếng Anh thì mình hơn hẳn cả lớp cả một đoạn đường. Nhưng nếu lấy cái giỏi tiếng Pháp của các bạn trong lớp so với cái giỏi tiếng Anh của mình thì cũng cỡ…thôi không nói nữa. Xấu hổ. [/font]
[font="times new roman,times"] Catherine dễ thương, nhưng Catherine không phải người mình nhớ nhất. Người mình nhớ nhất là cô giáo mình đã quên tên và những người mình không biết mặt. [/font]
[font="times new roman,times"] Một lần mình lỳ không chịu uống sữa, cô giáo sợ mình bị bệnh nên quan tâm. Mình không thèm trả lời, mười phút sau cả 4, 5 cô giáo khác đến hỏi thăm, mình lỳ thêm khiến cả cô tư vấn tâm lý cũng được triệu đến để vuốt ve. Mình chả sao cả. Chỉ là mình không thích uống sữa lúc ấy. Có chuyện gì đâu. Mỗi ngày nhà trường phát ba hộp sữa tươi cơ mà. Uống thiếu một hộp…chết ai đâu! [/font]
[font="times new roman,times"] Có lần khác, bố mẹ phải đi làm sớm hơn rất nhiều so với thường ngày. Đi hái dâu thì phải. Rất mệt và phải đày nắng cả ngày. Hôm đấy, thay vì vác hộp thức ăn quốc bộ đến trường thì mình được bố mẹ cho tiền tự mua thức ăn. Mình nhẩy câng câng vì sung sướng. Đến giờ nghỉ trưa, không thấy mình mang theo hộp thức ăn, cô giáo điều tra. Kết quả là sự thảm bại cho cả mình lẫn bố mẹ. Mình bị ăn thức ăn của cô giáo và bố mẹ được hiệu trưởng “triệu” đến làm việc ngày hôm sau. Kể từ đấy bố mẹ không bao giờ cho mình tự mua thức ăn trưa. Đúng là xã hội của những người lớn. Chả ai dám hy sinh cho trẻ em cả. [/font]
[font="times new roman,times"] Cũng may không phải người lớn nào cũng vậy. Đường về nhà thường rất vui. Những ngày tuyết đổ thật nhiều là những ngày một số đứa bị “rúc” mặt vào những đống tuyết lớn được chồng chất nối nhau ở dọc đường. Mình nhỏ con hơn mấy “thằng” Tây con kia nên mình bị in mặt nhiều hơn thì phải. Thôi kệ. Nhờ vậy mà tuyết thân với mình hơn. Sướng nhất là những lúc ngoài đường nhiệt độ xuống tới âm mấy chục độ C, miệng mút que kem đá người run cầm cập. Chuyện ngu vậy chỉ có trẻ con mới làm được. [/font]
[font="times new roman,times"] Mùa hè không vui bằng mùa đông. Không được trượt tuyết bằng thảm. Không được ném tuyết nhau. Không được lăn lộn trên những đống tuyết. Đặc biệt là ngã cú nào điếng người cú đấy. Ngã cũng phải. Ai bảo bày đặt dắt bóng trên vỉ hè. Ai bảo chân không chịu nghe người và bóng không chịu nghe chân. Vì bóng hư nên thường tự ý lăn xuống đường. Cũng may, xe thường nghe lời đường. [/font]
[font="times new roman,times"] Người ở bên đấy lái xe không giỏi lắm. Khi bóng lăn xuống đường người ta không biết né. Người ta không gan dạ và người ta thiếu tự tin. Người ta không dám chạy nhanh. Thường, người ta cho xe chạy chậm lại rồi dừng trước quả bóng khoảng 15 mét. Nhiều lúc hai bên đường Saint-Vallier Ouest cộng lại cũng cả mười mấy hai chục xe xếp thành hai đường thẳng, đợi gót chân cuối cùng của đám học trò ham vui đặt lên thành vỉ hè, hai đoàn xe mới nhích bánh. Hình như mình chưa bao giờ bị bấm còi thì phải. Hồi đấy mình không suy nghĩ nhiều về những con người với những hành động đơn giản như vậy. Nó chỉ là một trạng thái tự nhiên của xã hội. Lớn rồi, lăn tăn nhiều thành phố và một số quốc gia, những hành động đơn giản đấy là những thứ mình mong gặp lại hàng ngày. [/font]