Hạng B2
17/9/05
361
23
18
RE: Tự thú của người bán xe (phần 6)

Trích đoạn: baosinh

Kính các bác Giao Thông, Đạt-Sún... và các bác khác tham gia dịch:

Tui thấy các bác dịch hay quá, cứ như dân pờ-rô xuất chưởng ý. Rất luôi cuốn, rất hấp dẫn.

Bao giờ dịch xong hết thì các bác biên dịch lại toàn bộ rồi phát hành là kiếm được phí ọp-lai cho AE OS đấy.

Cám ơn các bác nhiều.
Khó lắm bác ơi, dịch "hot" để anh em cùng vui thôi mà.:):):)
 
Hạng B2
17/9/05
361
23
18
RE: Tự thú của người bán xe (phần 6)

(tiếp theo)
6.5

Ngày tiếp theo của khoá huấn luyện, tôi bị gọi lên trước lớp nhập vai thầy giáo. Được 14 kẻ bán xe khác ngắm nhìn, cười rúc ríc, la ó huýt sáo. Thật khó mà bật ra được những gì mình đã ghi nhớ. Nhưng tôi thì lại bắt đầu thấy được ý nghĩa của những câu hỏi hỗ trợ phân loại và xác định nhu cầu khách hàng. Hồi tưởng lại mấy câu châm ngôn bán xe đã vô tình lượm được ở cửa hàng trước. Và tôi sung sướng vì đã kiếm thêm 1 điểm về nghề bán xe mới mẻ này của tôi.

Nghỉ giữa giờ tôi đứng ngoài với 2 cậu bạn cùng cửa hàng mới đó. Al, cậu công tử lướt ván nói với tôi về giấc mơ làm việc tại 1 cửa hàng bán xe Mẹc. Cha hắn có 1 chiếc Mẹc và anh ta rành về mọi đời xe đã ra.

"Thử tôi đi cậu," gã bảo tôi, nháy mắt lên hồi. "Nào cậu, nghiêm chỉnh đó, thử đi, tôi rành lắm".

Gã kia, Jeff bắt đầu thử hắn và, khá là chắc, hắn biết đủ thứ. Hắn có thể nói bất tận về bộ đèn hậu đã đổi ra sao từ năm này qua năm nọ, người ta đã thêm mạ kền hay đèn nháy vào những đời này và đời kia. Mặt khác, Jeff lại rành về động cơ người ta đã gắn trên các xe.

Trở lại lớp, chúng tôi học về cách làm sao giới thiệu được "ích lợi của các đặc tính". Chẳng thể đủ nếu chỉ nói xe này có hệ thống phanh chống bó cứng. Bạn chỉ cần nói xe - có ABS - và kéo khứa vào lợi ích cần có ở đây, - rất an toàn.

(còn tiếp)
 
Hạng B2
17/9/05
361
23
18
RE: Tự thú của người bán xe (phần 6)

(tiếp theo)
6.6

Thầy giáo lấy ra 1 tờ 20 đô và đính nó lên cái giá mà ông ấy đang viết. Yêu cầu chúng tôi đứng lên. Rồi ông ta đi quanh lớp và nêu 1 ích lợi, chúng tôi sẽ phải đưa ra 1 đặc tính. Người đàn ông còn đứng cuối cùng (thật ra lớp chúng tôi có 1 phụ nữ) sẽ lượm lấy tờ 20 đô.

Khi chúng tôi đứng lên, tôi thì thầm với Jeff, "Cậu có muốn thắng cú này không?".

"Muốn chứ".

"Chắc được rồi." tôi nói. "Cậu khác gì cuốn Bách khoa thư".

"Kinh tế", thầy giáo hô, chỉ vào 1 người đang đứng.

"Động cơ phun xăng, bốn buồng đốt" anh ta nói.

"An toàn" thày lại hô, chỉ vào người khác.

"Hai túi khí phía trước" người đó đáp lại.

Ban đầu còn dễ. Nhưng có 1 luật chơi là bạn không được nhắc lại đặc tính đã nêu trước đó. Chúng tôi đã nhanh chóng sài hết các đặc tính vốn có.

Cuối cùng, chỉ còn lại 3 chúng tôi đang đứng: tôi, Jeff và 1 người bán xe, kẻ đã tự cho mình sẽ là người thất bại.

"Cơ cấu máy", ông thày hô, chỉ vào tôi.

"Động cơ cam kép". Tôi nói.

"Á á aaaaa!" ông thày nói, một cái còi lặp lại. "Ngồi xuống. Có người đã nói rồi"
Tôi đâu có nghe ai đã nói. Tôi bị loại vì 1 kỹ xảo.

Jeff đấu cùng gã còn lại và Jeff đã thắng. Tôi đã nhận định Jeff thắng cuộc và người kia chính xác đã từng tự nhận sẽ thua.

Jeff đi lên phía trước lớp và lượm tờ 20 của mình. Ngồi xuống, hắn nói với tôi, "Tốt là tôi đã thắng, đang không có tiền trả tiền gas để còn về nhà."

(còn tiếp)
 
Hạng B2
17/9/05
361
23
18
RE: Tự thú của người bán xe (phần 6)

(tiếp theo)
6.7

Một nhiệm vụ phải làm trong khoá đó là tới 1 cửa hàng và bình phẩm về người bán xe đã đón chúng tôi. Không được nói với họ về khoá học và rằng chúng tôi là dân bán xe. Chúng tôi cũng không định đánh giá kỹ năng của họ qua những gì đã học. Tôi chọn 1 cửa hàng bán xe Đức trên con phố gần nhà tôi. Khi tôi bước vào trong chợt thấy thật phức tạp. Tôi là người bán xe nội gián cho Edmunds.com, chui vào 1 cửa hàng, rồi được gửi tới khoá huấn luyện, rồi lại tới 1 cửa hàng khác trong vai người mua hàng nội gián. Thật đúng là gián điệp tay ba. Một điệp vụ khá hay.

Trong khoá huấn luyện, chúng tôi đã được dạy cách gặp gỡ, chào hỏi thế nào, bắt tay ra sao, làm sao để đánh giá khứa cần gì và kể cả làm thế nào để lơ qua chuyện ngã giá, bớt giá. Ả bán hàng tiếp tôi chẳng hề bắt tay tôi. Tôi phải hỏi ả thẻ bán hàng. Khi tôi đưa ra câu hỏi về cơ cấu xe, cô ta bộp luôn "Chà, rõ là anh không đọc Motor Trend rồi. Nó dẫn đầu mọi mặt đó". Tôi rời cửa hàng trong cảm giác kẻ cả.

Chúng tôi đều tốt nghiệp cái khoá huấn luyện vài ngày sau và được nhận 1 chứng chỉ nhỏ xíu. Mấy người bán hàng khác hồ hởi ra về để mong sẽ bán được 10 xe trong ngày. Tôi trở về cái cửa hàng không o ép và nóng lòng sử dụng kỹ năng bán hàng mới. Nhưng không có sẵn khách hàng đang chờ. Tôi dạo quanh và tán gẫu với mấy gã bán xe khác.

Trong nghề buôn xe, có rất nhiều thời gian chết. Chỉ cần lái xe qua bãi bán xe vào dịp giữa tuần. Bạn sẽ thấy gì? Sáu bảy gã bán xe vật vờ trước cửa hàng, nhâm nhi cà phê, phì phèo thuốc lá, và ngắm dòng xe qua lại, hy vọng ai đó rẽ vào bãi. Nếu thấy khứa xuất hiện, họ dúi ly cà phê vào sau bụi cây và ngậm ngay kẹo chống hôi bạc hà. Trong cái thời khắc lê thê đó, thường là những chuyện về các cửa hàng xe khác mà dân bán xe đã từng làm. Ngày hôm đó, 1 cô bán xe hỏi tôi về nơi mà tôi vừa rời khỏi.

(còn tiếp)
 
Hạng B2
17/9/05
361
23
18
RE: Tự thú của người bán xe (phần 6)

(tiếp theo và hết phần 6)
6.8

"Chỗ đó có tệ thật như TV khui ra không vậy anh?" Cô ta hỏi tôi?

"Nghĩa là làm sao?"

"Anh có xem mẩu tin họ đưa không?" có ta hỏi. Họ vào cửa hàng giấu theo 1 camera bí mật và chộp được cảnh lập thanh toán cả gói và đang diễn tiểu xảo moi tiền khách cũ rích".
(Lập thanh toán cả gói là 1 thủ thuật tính toán loằng ngoằng các khoản mua xe mới, bán xe cũ, phí ban đầu, phí trả góp... làm cho khách lẫn lộn và đồng ý ký, đại lý thu lợi, thủ thuật này hiện đã bị phản đối ở Mỹ coi như 1 trò lừa đảo - Datsun)

Tôi sửng sốt "Em có chắc vậy không?"

"Chắc chứ, họ chiếu cả tuần mà"

Trở về nhà, tôi vào trang Web tin tức truyền hình. Quá chắc, mẩu tin nhằm đúng cái cửa hàng mà tôi đã làm trước đó, cùng với vài cái khác trong thành phố. Ngó qua ngày tháng, họ "điều tra" ngay sau lúc tôi rời khỏi đó. Lướt qua phần bình luận, tôi tìm tên của Michael, Trợ lý trưởng phòng bán hàng phụ trách tôi và các thành viên trong nhóm chúng tôi. Khi lia qua những dòng chữ, tôi chỉ cầu mong không nhìn thấy tên họ. Mà sao tôi lại tình nghĩa với họ thế nhỉ? Cho đến cuối bài viết tôi mới chắc họ biến rồi. Nhưng cái camera bí mật đó kịp chộp được 1 gã mà tôi cũng chỉ biết sơ qua.

Phóng sự điều tra TH đó dường như chỉ mang đến cho tôi 1 chút bâng khuâng hời hợt. Người phóng viên giả dạng khách hàng để mọi người thấy rõ họ đang nhận được dịch vụ kiểu dạng gì. Sáu giờ đồng hồ sau tung ra 1 tin làm đảo lộn quan niệm, người bán xe là kẻ tội đồ đang o ép khách hàng (các Ngài chỉ là lũ con gà!). Họ cũng kết tội cửa hàng moi tiền khách hàng quá đáng (Dừng ngay trò bắt chẹt khách)

Nó nhắc tôi nhớ lại sự khâm phục tới các biên tập viên của Edmunds.com, những người đã thực hiện cam kết gài tôi vào thế giới này trong vài tháng.

Nhưng khi suy nghĩ một cách thấu đáo hơn, tôi nhận thấy vấn đề đạo đức của câu chuyện này không còn rõ ràng như trước. Tôi không nghĩ mình còn có thể vơ đũa cả nắm như đã từng nói “Dân bán xe hơi là đồ cặn bã”. Tôi biết rất nhiều người bán hàng có những kỹ năng khiến tôi phải nể phục. Ngoài ra, đó còn là một cuộc sống nghiệt ngã. Từng giờ trôi qua căng thẳng và việc bạn tồn tại hay bị đào thải được quyết định bởi khả năng của chính bạn trong việc bán những giấc mơ và dịch chuyển các chiếc xe.

Vì vậy việc các phóng viên TV đóng những người bán hàng lên cây thánh giá trở nên một trò khôi hài. Cái hệ thống đó dột từ nóc dột xuống. Điều đó được chứng minh khi phóng viên TV tới gặp tay chủ của đại lý. Gã nói rằng sẽ tổ chức một cuộc điều tra cặn kẽ vào từng hoạt động của đại lý – cứ như thể chúng được thực hiện mà hắn ta không biết. Không những thế, hắn ta đã tham dự tất cả các cuộc họp giao ban bán hàng sáng Thứ Sáu hàng tuần, cưỡng bức những người bán hàng khiến họ trở nên điên loạn, ép buộc họ phải kiếm những “đồng bạc” – những giao dịch bán hàng với số tiền hoa hồng là $1,000 cho mỗi người bán hàng.

Có thể đánh cuộc là tại đại lý không-mặc-cả này chúng tôi sẽ không bao giờ bị điều tra. Chúng tôi không bao giờ thúc ép mọi người, chúng tôi không bao giờ nhập nhèm các khoản tiền phải thanh toán hoặc là cắt xén tiền bán lại xe cũ. Chỉ có vấn đề duy nhất là chúng tôi không có khách hàng. Tôi tự hỏi liệu cái giai đoạn này trong dự án làm nội gián của mình có bị vỡ nợ hay không. Nếu không có gì dơ bẩn thì làm gì còn gì để mà nói? Nhưng điều đó xảy ra trước ngày nghỉ cuối tuần và cuối cùng thì chúng tôi cũng bắt được vài con gà. Và điều đó xảy ra trước khi họ điều tôi tới phòng điện thoại để khua chiêng gõ trống công việc kinh doanh với một kỹ thuật thật không phù hợp với hình ảnh một công ty thân thiện với khách hàng tý nào. (Cảm ơn bác GT)

Hết phần 6.

Phần 7: Bán hàng không mặc cả
Đường dẫn: http://www.otosaigon.com/Forum/tm.aspx?m=199135
 
Last edited by a moderator:
Tập Lái
6/8/05
29
0
0
RE: Tự thú của người bán xe (phần 6)

Em xin cảm ơn các Bác. Em nín thở theo dõi từng chương như bà con theo dõi phim "nàng ĐÊ CHANG KƯM" vậy. Đành rằng Bên Mỹ coi thường dân bán ô-tô như dân ta coi thường mấy Bác cò xe máy nhưng có lẽ phải nhìn từ nhiều góc độ và tổng quan hơn là một chiều và cá biệt. Đọc bài các Bác ngoài việc học cách đề phòng mấy "tay" cò xe Em thấy có bài học trong cách nhìn nhận cuộc sống.

Trích đoạn: Datsun

... Nhưng sâu hơn trong tâm trí tôi, đạo lý của cấu chuyện này có vẻ hơi mù mờ. Tôi nghĩ không còn dám vơ đũa cả nắm như tôi đã từng làm, bằng cái cách hô lớn "Dân bán xe là đồ cặn bã!" Tôi biết nhiều bạn bán xe có kỹ năng bán hàng đáng khâm phục. Còn nữa, cuộc sống thật nghiệt ngã. Những thời khắc vô bổ và anh chỉ được chọn sống hay là chết bằng chính khả năng của mình bán được những giấc mơ và đẩy đi được những chiếc xe. .....
Hết phần 6.

Vài dòng cảm nhận chia xẻ cùng các BÁc...! tự nhiên lại nhớ mục XÂYNHÀ (đã bị xóa) thấy các Bác thợ bị đả kích, các nhà tư vấn bị nghi ngờ và rồi không biết Gia chủ sắp xây nhà còn tin vào chính mình tự làm cho mình ngôi nhà không hay đi mua nhà có sẵn chỉ việc ở.!!!
 
Hạng C
4/2/05
576
30
28
RE: Tự thú của người bán xe (phần 6)

Cũng từ cái bài Xây-Nhà mà em học được của bác Pie Đại-đế một câu (bác này là nhà buôn, viết một bài khá tâm huyết chia sẻ với anh em):

"... Các bạn cần chú ý rằng chỉ có người mua hớ chứ không có người bán hớ đâu, KHÔNG CÓ CÁI GÌ RẺ CẢ, CHỈ CÓ CÁI ĐÚNG GIÁ VÀ CÁI ĐẮT THÔI, càng thích rẻ thực ra càng đắt, hãy cố để mua đượcc cái đúng giá chứ đừng mua cái đắt".

Hay phết đấy các bác ạ. Nếu mà mỗi bác salesman cho một vài chiêu như thế chả mấy chốc anh em mình trưởng thành lên nhiều.
 
Hạng B2
17/9/05
361
23
18
RE: Tự thú của người bán xe (phần 6)

Trích đoạn: nhatminh

Đành rằng Bên Mỹ coi thường dân bán ô-tô như dân ta coi thường mấy Bác cò xe máy nhưng có lẽ phải nhìn từ nhiều góc độ và tổng quan hơn là một chiều và cá biệt. Đọc bài các Bác ngoài việc học cách đề phòng mấy "tay" cò xe Em thấy có bài học trong cách nhìn nhận cuộc sống.

Trích đoạn: Datsun

... Nhưng sâu hơn trong tâm trí tôi, đạo lý của cấu chuyện này có vẻ hơi mù mờ. Tôi nghĩ không còn dám vơ đũa cả nắm như tôi đã từng làm, bằng cái cách hô lớn "Dân bán xe là đồ cặn bã!" Tôi biết nhiều bạn bán xe có kỹ năng bán hàng đáng khâm phục. Còn nữa, cuộc sống thật nghiệt ngã. Những thời khắc vô bổ và anh chỉ được chọn sống hay là chết bằng chính khả năng của mình bán được những giấc mơ và đẩy đi được những chiếc xe. .....
Hết phần 6.

It gave me renewed respect for my Edmunds.com editors who had made the commitment to send me into this world for several months.

...But with my deeper level of understanding, the morality of the issue began to blur. I don't think I'll ever be able to make sweeping generalizations like I once did, by declaring, "Car salesmen are scum!" I knew a lot of salesmen whose skills I admired. Besides that, it's a tough life. The hours stink and you live or die by your ability to sell dreams and move cars...

So for the TV reporters to crucify the salesperson was a farce. The system was corrupt from the top down. This was proved when the TV reporter went to the head of the dealership. He said he was going to launch a thorough investigation into his dealership's practices — as if all this went on without his knowledge. And yet, he had been present in every Friday morning sales meeting, whipping the salesmen into a frenzy, urging them to go for "pounders" — a deal with a $1,000 commission for the salesman.
Cám ơn bác đã nhìn thấy và nói lên được thành ý và tâm huyết của bác GiaoThong khi quyết định bỏ thời gian ra dịch bài này, cũng vì tâm huyết đó mà tôi bị lôi cuốn theo, dù không nhiều thời gian nhưng cũng cố gắng thu xếp để tham gia góp vui cùng bác ý. Tôi cũng muốn ngỏ lời cảm ơn bác GiaoThong.

Nếu bác đọc bên phần 5 của bài dịch này, tôi có nói dịch gần hết phần 6 thì phải dừng lại, chính là vì mấy đoạn cuối mà bác trích dẫn. Nó chính là thông điệp mà người viết cũng như người có ý tưởng dịch muốn chuyển đến mọi người. Và tôi phải dùng kiến thức của phần Xaynha để dịch nó.

Vì vậy tôi phải ngẫm nghĩ để chuyển tải được phần nào thông điệp đó nên nói thực là có chừng 3 đoạn cuối là phải viết lại chứ không còn là dịch lại.
Nhân đây cũng nhờ bác hay bác nào dịch sát hơn được phần này thì giúp tôi chỉnh lại, mục đích là để anh em thấy hết cái hay của tác phẩm. Phần E gốc đã copy kèm phía trên.


Vài dòng cảm nhận chia xẻ cùng các BÁc...! tự nhiên lại nhớ mục XÂYNHÀ (đã bị xóa) thấy các Bác thợ bị đả kích, các nhà tư vấn bị nghi ngờ và rồi không biết Gia chủ sắp xây nhà còn tin vào chính mình tự làm cho mình ngôi nhà không hay đi mua nhà có sẵn chỉ việc ở.!!!
Bài Xây nhà chưa bị xoá đâu, bác có thể tìm lại. Chắc là bài đó không dễ bị xoá.

Đọc bài của bác thì hiểu rằng tôi là 1 trong số những người tích cực đả kích nhất.
Không muốn nói bác, mà chỉ để chia sẻ cùng anh em. Thật ra tôi đã từng đứng cả 2 phía hoặc hơn của việc xaynha đó. Nên chỉ đưa ra ý kiến để mọi người nhìn vấn đề toàn diện hơn. Và biết rằng mình sẽ đối diện với những thách thức nào. Chỉ là cái lý biết mình,biết người, trăm việc đều êm.
Còn việc các bác thợ có đáng bị đả kích hay không, đáng đả kích đến đâu, trong trường hợp nào thì tôi biết, các bác ấy biết và còn nhiều người biết.

OS là nơi có nhiều người am tường kỹ thuật, lại có nhiều người dư dật về tài chính, nên sẽ có người đam mê ngôi nhà vừa ý, tiện nghi.

Nếu để cò vào đây nhân danh anh em mà kiếm chác thì không ổn, và nếu ngay cả OS cũng thoả mãn với cách thức làm ăn trong xây dựng hiện nay thì VN sẽ mãi mãi là thị trường không có phân tầng cao cấp vềkỹ thuật, mặc dù tiền bỏ ra vẫn rất nhiều.

Xây nhà cũng như độ xe, có nhiều đam mê, và không thể để cho thợ giang hồ vào bắt gà được.
Vài dòng chia sẻ cùng bác. Mong bác góp ý thêm.
 
Hạng C
4/2/05
576
30
28
RE: Tự thú của người bán xe (phần 6)

Datsun:

Tôi càng trân trọng những người đã biên kịch cho tôi, Edmunds.com, họ đã tâm huyết đẩy tôi vào cái thế giới này trong những vài tháng.

Nhưng sâu hơn trong tâm trí tôi, đạo lý của cấu chuyện này có vẻ hơi mù mờ. Tôi nghĩ không còn dám vơ đũa cả nắm như tôi đã từng làm, bằng cái cách hô lớn "Dân bán xe là đồ cặn bã!" Tôi biết nhiều bạn bán xe có kỹ năng bán hàng đáng khâm phục. Còn nữa, cuộc sống thật nghiệt ngã. Những thời khắc vô bổ và anh chỉ được chọn sống hay là chết bằng chính khả năng của mình bán được những giấc mơ và đẩy đi được những chiếc xe.

Cho nên cái việc phóng viên TV đày đoạ dân bán xe kể cũng hơi khôi hài. Cả hệ thống có thể tan vỡ từ trên xuống dưới. Thực tế là vậy, khi người phóng viên TV đó đến gặp người chủ cửa hàng, gã nói ngay sẽ rà soát lại toàn bộ các hoạt động trong cửa hàng và rằng không hề biết gì về những việc đó. Còn nữa, gã tham dự tất cả các cuộc giao ban bán xe sáng thứ 6 hàng tuần, ra roi đẩy dân bán xe đến chỗ điên loạn, hối thúc họ vì "đồng tiền", hoa hồng 1,000$ / lượt cho người bán.

Cũng vui nếu thử đánh cuộc rằng ở chỗ mới này, nơi cửa hàng không o ép nhân viên, chúng tôi sẽ không bao giờ bị điều tra. Chúng tôi không thúc ép họ, chúng tôi không lập thanh toán cả gói hoặc ăn trộm khi đổi xe. Chỉ có 1 vấn đề, chúng tôi không có khách hàng. Tôi đang tự thấy nực cười không rõ giai đoạn 2 của dự án nội gián này có phán sản không? Nếu không có chuyện nhơ nhuốc thì sẽ biết nói về điều gì đây? Nhưng đó là trước kỳ nghỉ cuối tuần và chúng ta còn nhiều điều thú vị. Và, đó là trước khi tôi được phép tới phòng liên lạc điện thoại để thúc đẩy bán hàng với kỹ xảo không thật đúng với hình ảnh 1 công ty thân thiện với khách hàng.


Em xin phép bác Datsun thử dịch cái phần bác quote bên trên nhé:

Nó nhắc tôi nhớ lại sự khâm phục tới các biên tập viên của Edmunds.com, những người đã thực hiện cam kết gài tôi vào thế giới này trong vài tháng.

Nhưng khi suy nghĩ một cách thấu đáo hơn, tôi nhận thấy vấn đề đạo đức của câu chuyện này không còn rõ ràng như trước. Tôi không nghĩ mình còn có thể vơ đũa cả nắm như đã từng nói “Dân bán xe hơi là đồ cặn bã”. Tôi biết rất nhiều người bán hàng có những kỹ năng khiến tôi phải nể phục. Ngoài ra, đó còn là một cuộc sống nghiệt ngã. Từng giờ trôi qua căng thẳng và việc bạn tồn tại hay bị đào thải được quyết định bởi khả năng của chính bạn trong việc bán những giấc mơ và dịch chuyển các chiếc xe.

Vì vậy việc các phóng viên TV đóng những người bán hàng lên cây thánh giá trở nên một trò khôi hài. Cái hệ thống đó dột từ nóc dột xuống. Điều đó được chứng minh khi phóng viên TV tới gặp tay chủ của đại lý. Gã nói rằng sẽ tổ chức một cuộc điều tra cặn kẽ vào từng hoạt động của đại lý – cứ như thể chúng được thực hiện mà hắn ta không biết. Không những thế, hắn ta đã tham dự tất cả các cuộc họp giao ban bán hàng sáng Thứ Sáu hàng tuần, cưỡng bức những người bán hàng khiến họ trở nên điên loạn, ép buộc họ phải kiếm những “đồng bạc” – những giao dịch bán hàng với số tiền hoa hồng là $1,000 cho mỗi người bán hàng.

Có thể đánh cuộc là tại đại lý không-mặc-cả này chúng tôi sẽ không bao giờ bị điều tra. Chúng tôi không bao giờ thúc ép mọi người, chúng tôi không bao giờ nhập nhèm các khoản tiền phải thanh toán hoặc là cắt xén tiền bán lại xe cũ. Chỉ có vấn đề duy nhất là chúng tôi không có khách hàng. Tôi tự hỏi liệu cái giai đoạn này trong dự án làm nội gián của mình có bị vỡ nợ hay không. Nếu không có gì dơ bẩn thì làm gì còn gì để mà nói? Nhưng điều đó xảy ra trước ngày nghỉ cuối tuần và cuối cùng thì chúng tôi cũng bắt được vài con gà. Và điều đó xảy ra trước khi họ điều tôi tới phòng điện thoại để khua chiêng gõ trống công việc kinh doanh với một kỹ thuật thật không phù hợp với hình ảnh một công ty thân thiện với khách hàng tý nào.