28/5/12
695
995
93
Ngày hôm qua
Chuyện chẳng liên quan gì đến xe cộ cả. Chỉ là chuyện ngu của mình[BCOLOR=#ffffff] bị một nhóm lừa đảo tinh vi dụ mua trang sức chất lượng kém có giá 132,000 baht [/BCOLOR]khi du lịch ở Bangkok thôi. May quá, tranh đấu lại được! Chia sẽ để các bạn đừng ngu như mình. Cảnh báo: bài viết dài.

Vài tuần trước mấy đứa rủ nhau sang Bangkok chơi. Mình đi Bangkok khoảng chục lần nhưng lười nên ít bén mảng đến khu phố cổ. Ngày cuối nên nổi hứng rủ rê nhau đi tham quan cung điện (The Grand Palace) và mấy chùa nổi tiếng Wat Pho và Wat Arun bên dòng sông Chao Phraya.

Vì ngủ nướng nên thăm quan xong Wat Pho cũng đã 11h sáng. Tính đi nốt cung điện rồi đi ăn trưa. Ai ngờ lúc đến cổng cung điện thì được lính gác cổng báo 2:30 chiều mới mở cửa cho khách nước ngoài. Thấy tụi mình thất vọng, anh lính mở bản đồ và chỉ cho tụi mình 1 số chỗ loanh quanh trong lúc đợi The Grand Palace mở cửa. Anh ta khoanh vùng bốn chỗ trên bản đồ: chùa Hoan Hỉ Phật, chùa Bạch Thạch Phật, chùa gì gì nữa nhưng mình quên tên rồi....và khu mua sắm nữ trang.

Tụi mình chẳng ai muốn mua sắm gì cả nên quyết định đi thăm các chùa. Chùa đầu tiên có xá lợi phật. Chùa thứ hai có 1 tượng phật làm bằng bạch thạch. Thăm quan xong tụi mình muốn cúng dường nhưng không biết chọn thùng nào trong 4 thùng. Đang băn khoăn thì một anh Thái đến hỏi thăm. Nói chuyện một hồi mới phát hiện ra anh ta đã từng học trường ĐH Leeds, Anh Quốc và cũng từng sống ở bên Bắc Mỹ. Thảo nào nói tiếng Anh… như người Anh. Anh ta đang làm việc cho cơ quan nhà nước bảo trì và tu sửa các công trình đền cổ và chùa cổ. Hiện đang quản lý nhóm tu sửa cho chùa này.

Nói loanh quanh một hồi anh ta hỏi tụi mình kế tiếp sẽ đi đâu. Tụi mình đưa bản đồ cho anh ta xem và hỏi đường đến chùa kế tiếp. Thấy trên bản đồ của mình có đề “Jewelry Export Centre” (Trung tâm xuất khẩu trang sức), anh ta khuyên tụi mình nên ghé qua đấy trước. Trung tâm chỉ đón khách thường (không phải công ty lớn) 1 năm 1 tuần. Thật may cho tụi mình vì hôm nay là ngày cuối. Đây là nơi rất nhiều cty lớn như People’s Jewerly đến ‘source’ hàng về bán. Giá trung tâm thường rẻ gần 200% so với khi mua ở các tiệm lớn. Anh ta cũng mới vừa mua vài món trang sức cho bà xã. Anh ta cũng chỉ cách kiểm tra mấy cái chứng chỉ (certificate).

Vì còn hai tuần nữa đến sinh nhật của bà xã mình mà mình còn chưa biết mua cái gì nên nghĩ cứ thử ghé qua xem sao. Sau khi xem qua các món trang sức mình thấy một chiếc nhẫn cũng được mắt nên mua. Cậu em cũng mua 1 cái. Sau khi ký kết đủ thứ giấy tờ, tụi mình ôm nhẫn hí hửng quay lại cung điện. Đi một chơi lúc mình cảm thấy không bình thường nên lên mạng tìm hiều về Manee Thai Bangkok. Lúc đấy mới phát hiện ra mình bị họ lừa. Sản phẩm họ bán chất lượng kém xa họ quảng cáo & giấy chứng nhận không ghi thông tin sản phẩm đầy đủ (điều này rất quan trọng để duy trì giá sản phẩm).

Lính gác, câu chuyện về hỏa táng Thiên Vương, đóng cửa Grand Palace, anh chàng giỏi tiếng Anh… tất cả là cùng một nhóm. Thông tin trên mạng cũng cảnh báo TT này được bảo kê của công an và quân đội…nên đã hoạt động kiểu này 20 chục năm rồi vẫn không bị đánh sập.

Quay lại vấn đề. Để chắc chắn là mình đã bị lừa, mình hỏi lính gác cung điện sáng nay có đóng cửa với khách nước ngoài không. Họ nói không. Họ giúp mình liên lạc với công an du lịch (Tourist Police). Sau khi làm việc ở trạm của họ khoảng 30 phút thì họ đưa về Sở Cảnh Sát Du Lịch (CSDL). Việc đầu tiên họ khẳng địch với mình là họ có thể đòi lại tiền cho mình, nhưng mình sẽ phải mất 10% phí giao dịch. Vì số tiền khá lớn nên tụi mình không chịu. Họ bảo không chịu thì rất khó giúp. Mình yêu cầu họ gọi ngay cho tiệm Manee Thai Bangkok yêu cầu họ đợi mình đến làm việc. (Theo luật Thái nếu CSDL yêu cầu thì họ phải mở cửa). Đồn trưởng và tụi mình cùng đi.

Lúc đến nơi thì trời cũng đã tối. Tụi mình với họ cãi nhau rất lâu và có lúc rất căng thẳng. Tụi mình trả lại sản phẩm và yêu cầu họ trả lại tiền đầy đủ. Họ không chịu và dẫn lý do trên biên bản ghi rõ là nếu trả sẽ mất 20%. (Chẳng hiểu sao mình có thể ngu đến mức độ có thể ký vào cái biên bản đấy! LOL!) Đọc kỹ lại, mình giải thích với họ là biên bản mua bán không có hiệu lực vì nó đi ngược lại với luật mua sắm của quốc gia Thái. Họ nói đã mua rồi, muốn trả lại sẽ mất 20%. Mình nói vậy mình sẽ quay phim lại để làm việc với cảnh sát khu vục, công an thành phố, đại sứ quán của mình, và tờ nhật báo Bangkok Post.

Mình vừa định quay thì họ như muốn nổi điên lên, la hét ông cảnh sát trưởng: “Where’s my human rights? Where’s my human rights? Why you let them video??” (Dịch: Nhân quyền của tôi đâu? Nhân quyền của tôi đâu? Sao ông cho phép tụi nó quay phim??)

Thấy họ hoảng loạn ông cảnh sát trưởng nói với mình: “Đừng quay.”

Không hiểu họ có luật đấy hay không nhưng thấy họ hoảng loạn mình bình thản nói với họ: “Chúng tôi không đến đây để kiếm chuyện. Cái tôi muốn đơn giản chỉ là tôi trả lại cho anh chị sản phẩm tôi mua trưa nay, và anh chị trả lại tiền cho chúng tôi. Anh chị cũng biết 5 giờ sáng mai tôi bay, nhưng nếu cần thiết tôi có thể ở lại cho đến khi vấn đề này được giải quyết triệt để. Nó sẽ bao gồm tôi, tất cả các anh chị, cảnh sát du lịch, cảnh sát khu vực, cảnh sát thành phố, báo chí, Đại sứ quán Canada và Đại sứ quán Mỹ. Nếu luật cấm tôi quay phim trong tiệm, tôi sẽ đứng ngoài cửa để quay. Tôi lập lại, tôi không đến đây để kiếm chuyện. Tôi chỉ muốn lấy lại tiền của tôi…”

Đột nhiên ông cảnh sát trường quay ra cửa hét, “Không được đóng cửa! Không được đóng cửa!” Thì ra lúc đấy có 3, 4 nhân viên nam đang kéo cửa sắt xuống để che lại các tấm kính. Họ trả lời, họ không đóng cửa, chỉ che lại các tấm kính. Ông cảnh sát yêu cầu không được làm vậy. Tiệm có khoảng 4, 5 nhân viên nam và 3 nhân viên nữ. Ngoài đường thì tối thui, ít người qua lại.

Quản lý nghe mình nói xong thì hỏi, “Anh đã quay phim chưa?”. Mình nói chưa. Họ nói, để tôi gọi ông chủ hỏi ý kiến. Họ phôn xong thì quay lại trả lời: “Đồng ý trả lại, nhưng sẽ phải trả 10% cho phí giao dịch.” Mình nói với họ là, “Anh chị muốn làm ăn lâu dài. Mình không muốn làm lớn chuyện này để ảnh hưởng cả 2 bên. 10% là quá cao. Tiền từ thẻ tín dụng của mình sẽ không chuyển cho các anh chị trong vòng 24h. Mình có thể báo cho bên tín dụng của mình mình không đồng ý với giao dịch đấy và với biên bản của cảnh sát thì họ sẽ tự động hủy giao dịch. Kiểu gì lúc ấy bên bạn cũng chẳng được gì cả.”

Họ nói chuyện với nhau một lúc rồi quay lại làm lành. Họ xin 3% tiền giao dịch. Lúc đấy trời đã quá tối rồi và tụi mình chẳng biết mình ở khu mô tê hẻo lánh nào, hơn nữa trong tiệm toàn đầu trâu mặt ngựa nên em mình đồng ý. Mình trả tiền phí giao dịch bằng tiền mặt. Họ hoàn lại tiền cho tụi mình qua tín dụng. Giao dịch 52,800 baht trôi chảy. Giao dịch 81,000baht thì máy gặp vấn đề. Họ hoàn lại bằng baht cho mình.

Lúc xong việc, mình cho ông cảnh sát trưởng 2000baht tiền uống cà phê ;-). Ông ấy gợi ý cho thêm để có thể dẫn dắt anh em đi ăn tối. Mình phớt lơ. Cho đến thời điểm này mình vẫn nghĩ ông cảnh sát trưởng hiểu rất rõ về Manee Thai và có thể có liên quan với họ. Đó là một vở kịch đóng rất khá.

Đây là chuyến đi Thái đáng nhớ nhất của mình. Đúng là tham làm mờ mắt. Lý do mình quyết định chia sẻ với các bạn là vì cô bán hàng nói vài câu chào hỏi tiếng Việt rất sõi nên mình nghĩ đã không ít người Việt bị lừa. Hy vọng các bạn sẽ không tham và ngu như mình.

 
Chỉnh sửa cuối:
Hạng D
11/2/10
1.090
596
113
Thailand lừa gạt khá nhiều, nhất là mấy bác muốn đi xem nhảy múa khu đèn đỏ phải thận trọng nhé! Bạn mình bị lừa mất gần 2,000 Baht
 
Chỉnh sửa cuối:
Hạng D
11/6/14
2.410
12.197
113
Cám ơn bác chủ, nhưng đọc nhức mắt quá chuyển qua nhức đầu luôn :). Lần sau bác viết font chữ bình thường dùm