BÌNH MINH SẼ ĐẾN BÊN EM
Tỉnh lại đi em qua rồi cơn ác mộng
Đã hết rồi những mất mát đau thương
Ánh dương đến chiếu sáng muôn dặm trường
Đời vẫy gọi cùng bên em e ấp!
Những góc phố, những con đường tấp nập
Rộn tiếng cười chào đón ánh nắng mai
Những u buồn rồi cũng sẽ nhạt phai
Và nhường bước cho nụ cười hạnh phúc!
“Dẫu bể đời lúc trong, lúc đục
Lúc tràn đầy, lúc vơi bớt tình yêu” (*)
Dẫu cuộc sống có khổ đau trăm chiều
Thì em ơi xin em đừng dừng lại!
“Em có nghe không tiếng thời gian đều nhịp mãi
Một khắc dừng là một khắc đớn đau
Sẽ được gì? Dòng đời vẫn trôi mau
Ta chỉ đánh mất chứ không hề nhặt được” (**)
Hãy vững tin, niềm tin phía trước
Em sẽ thấy cuộc đời thật đáng yêu
Xung quanh em còn có biết bao điều
Cần có em và cần được chia sẻ!
Em hãy sống, và sống thật mạnh mẽ!
Hãy quên đi quá khứ đau thương
Nắm chặt tay đi đến cuối con đường
Em sẽ thấy đời màu hồng nơi ấy
Và bình minh cũng vừa bắt đầu dậy
Một ngày mới tràn ngập ánh nắng mai
Hãy quên đi những ác mộng đêm dài
Và mở lòng đón chào một ngày mới
Mùa đông qua rồi mùa xuân lại tới
Em có nghe rộn rã tiếng yêu thương
Chân bước nhanh trên khắp mọi nẻo đường
Dang đôi tay em đón chào hạnh phúc!
PP (ZDT)
(*) : Trích trong “Bài thơ cuối cho em – PP”
(**) : Trích trong “Chỉ là giấc mơ thôi – Mây”