Tập Lái
17/4/13
39
0
0
Re:Thớt "Miệt vườn" của em đã mất

quê em chỉ gói bánh chưng thôi, từ khi vào sai gòn mới biết bánh tét là gì, nhưng mà thấy bánh tét ngon mà dễ ăn hơn bánh chưng.
 
Tập Lái
17/4/13
9
0
0
Re:Thớt "Miệt vườn" của em đã mất

miền tây có nhiều đặc sản ngon vậy? không biết ở Sài Gòn có thể thưởng thức không?
 
Hạng B2
28/6/05
126
4
18
Re:Thớt "Miệt vườn" của em đã mất

Đọt choại ăn có vị rất lạ, túm lại ăn thấy cũng hay hay!

CheatEngine nói:
Đọt choại của các pác đây :


7257_606634292699520_1661066501_n.jpg



526161_407738322589119_772368033_n.jpg
 
Hạng B1
19/11/12
65
0
6
35
Re:Thớt "Miệt vườn" của em đã mất

Bác chủ đi đâu mất rồi. Bao nhiêu là món lạ giờ em mới biết. Những hình ảnh thôn quê giản dị mà đẹp lạ thường. Cảm ơn bác nhiều lắm....tuổi thơ dữ dội lại hiện về...thèm quá....
 
Hạng C
8/2/07
510
8.309
93
HCM
Re:Thớt "Miệt vườn" của em đã mất

Các bác thân mến!
Thật vui khi biết rằng các bác vẫn quan tâm và theo dõi thớt Miệt vườn và vun đắp cho thớt thêm phong phú; và cũng thật buồn vì thời gian qua em không hầu chuyện các bác được chu đáo.
Thật tình là không phải em bỏ bê thớt này, mà thời gian qua trúng dịp cuối năm và đầu năm, công việc em nhiều quá, mọi thứ cứ cuốn em đi theo. Em không có tâm trí để chung vui cùng các bác. Mấy bác bỏ quá cho em nha.
=====
Mấy hôm nay vợ đi công tác suốt, em phải cơm nước nhà cửa, con cái, chợt nhớ ...
Nồi canh chua miền quê
DSC08080.JPG

Những cơn mưa đầu mùa vừa đổ xuống xào xào ngoài sông, báo hiệu mùa cá chốt về, bần ngoài sông chín rịu rụng lõm bõm, trôi lờ đờ theo dòng nước. Mấy cây so đũa bên hè đơm bông trắng cả tán lá. Mưa về, cá chốt từng đàn kéo về với cái bụng lặt lè trứng. Giăng lưới bắt cá chốt là phải chờ lúc trời mưa, lội ra sông giăng lưới trong lúc mưa ầm ầm, trời đất gầm gừ hung dữ như vậy mới có cá, chỉ năm mười phút thôi là cá đã dính đầy lưới.
ca_chot(1).jpg

Có cá chốt, bần chín, bông so đũa rồi chỉ cần chuẩn bị thêm một số rau thơm, ớt hiểm có sẵn sau hè, một số gia vị nữa là có thể sẵn sàng nấu một nồi chanh chua dân dã, ngọt ngào hương vị đồng quê.Bắc nước cho sôi sùng sục. Những trái bần chín riu được cho vào một cái tượng, chế nước sôi vào giằm ra, lấy nước chua của bần đổ vào nồi nước đang sôi. Cá chốt làm sạch, mùa này con nào cũng có trứng, trứng cá chốt màu vàng nghệ, giòn và rất béo. Cho vào nồi khoảng ba bốn phút sau đó đổ bông so đũa vào, tiếp theo cho rau thơm, ớt và gia vị vào, đậy nắp lại rồi nhắc xuống ngay. Nếu để lâu cá sẽ rã, bông so đũa chín quá ăn không ngon.
canh-chua-trai-ban-c99aff.jpg

Những chiều gió lồng lộng, trời mưa ào ào ngoài sân, lạnh se da, se thịt. Bên nồi canh chua bốc khói, ơ cá chốt kho quẹt, một nồi cơm thơm nồng là một gia đình quê ba thế hệ với những câu chuyện mùa vụ, làm ăn, những câu chuyện không đầu, không đuôi nổ ra rôm rả. Dân quê không nhiều chuyện, những câu chuyện bên mâm cơm bao giờ cũng gắn liền với kinh nghiệm sống, với sinh hoạt hằng ngày, với cách đối nhân xử thế của con người. Đây là một khung cảnh bình dị, nên thơ dễ dàng bắt gặp ở những gia đình quê vùng sông nước miền Tây.
canh_chua_ca_ro_nau_hoa_bong_dua20120829153327.jpg

Ở ĐBSCL, mỗi mùa có những vật liệu nấu canh chua khác nhau. Mùa mưa có cá chốt, bông so đũa, bần chua. Mùa gió chướng nước lên nhiều có cá đối, trái giác chín chua không thua gì bần và cũng có mùi vị đặc trưng, rau đắng mọc xanh um sau nhà… Vật liệu chế biến tuy khác nhau nhưng những nồi canh chua dân dã lại có điểm giống nhau đến kỳ lạ. Đó là nỗi nhớ nhà của kẻ ly hương, là sự chờ mong của bà mẹ già, của cô hàng xóm. Vâng, điều kỳ diệu đó chính là hồn quê.
78184382.jpg

Ai đã từng có một lần đến với vùng đồng bằng ven biển, đi rồi sẽ nhớ, nhớ mùa nước lên, nhớ bao thú vui đồng ruộng, nhớ những nỗi lo toan luôn hằn lên trán dân quê và nhớ nồi canh chua dân dã một lần được đãi. Hãy tin tôi, chắc chắn những điều thú vị tầm thường luôn luôn thu hút mọi người bởi sự mộc mạc và cái tình chơn chất của nó.
 
Last edited by a moderator:
Hạng C
8/2/07
510
8.309
93
HCM
Re:Thớt "Miệt vườn" của em đã mất

Bánh Quê
banh-it-nhan-dau.jpg

Ngày nhỏ, tôi được ngoại và mẹ làm nhiều thứ bánh cho ăn. Quê tôi thuộc nông thôn Nam Bộ. Có nhiều gạo, nếp, mía, chuối, dừa. Những thứ có thể chế biến rất nhiều thứ bánh ngon. Nào là bánh canh, bánh bò bánh chuối, bánh ít, bánh tét, bánh xèo… Ôi thôi, không thể nào kể ra cho hết.
Thotnotjpg-024014.jpg

Có những thứ bánh ăn chơi, nhưng cũng có loại ăn no trừ cơm được như bánh xèo, bánh lọt, bánh bèo… Nhưng cũng có những thứ bánh chẳng biết được đặt tên khi nào mà mà nó chẳng giống tên một tí tẹo nào.
374383_374058259346135_1312174213_n.jpg

Bánh vừa ăn sao lại gọi là “bánh mặn”? Bánh gói lá chuối kín mít và cột dây thật chặt mà cho là “bánh tét”. Vào ngày giỗ, bánh gói mấy thúng mấy nia vậy mà chê ” bánh ít”. Rồi có thứ bánh vừa hấp xong còn nóng hổi, bọn trẻ nhào vô lột lá chuối ăn ngay có đặt lên bàn thờ đâu ma cũng bảo là “bánh cúng”.
Miệt vườn

Thiệt là ” điếc” với những cái tên !Thời tôi nhỏ, ngoại tôi làm bánh cực lắm. Phải xay bột bằng cái cối nặng trình trịch. Giờ đây chỉ cần mang gạo mướn xay máy một tí là xong. Nhanh hơn, ta có thể chạy ù ra tiệm mua gói bột gạo hoặc bột nếp mang về nhà mặc tình mà chế biến những thứ bánh muốn làm.Lúc nhỏ, chị em tôi thích ăn bánh rau mơ. Bánh này rất dễ làm. Chỉ cần lấy nước cốt lá rau mơ hái ngoài vườn, hoà vào bột gạo tạo nên thứ bột sền sệt màu đen. Xong đem nắn mỏng vào lá cây như lá mít, lá chuối hoặc lá dừa nước rồi đem hấp chín.
Miệt vườn

Để nguội gở ra dĩa. Thắng nước cốt dừa cho béo ngọt rồi chấm bánh rau mơ vào cắn một miếng. Ây cha ! Cả hương vị béo ngọt thơm ngon ngập tràn đầu lưỡi khiến bọn trẻ chúng tôi tha hồ mà an cho ngán đến tận cổ mới thôi.Những năm gặp nạn sâu rầy, thiếu gạo.
Miệt vườn

Vườn lại sẳn chuối dừa, nhà tôi thường làm món “bánh xèo chay”. Món này làm bằng cách luợt chuối già vừa cắn trái cho chín. Để nguội, lột bỏ vỏ đem quết nhuyễn. Không dùng lá dừa quá khô ăn xẩm mà nạo trái dừa rám, lấy cơm dừa vừa nạo trộn vào chuối quết cùng một ít muối, đường. Lúc này cũng đã có sẳn tô nước mắm chua ngọt cùng một rổ rau vườn. Rau vườn thường là lá cách, sung chát, đọt lụa, lá xoài non… Như vậy là tất cả đã sẳn sàng. Mỗi người một chén nước mắm cùng quây quần trên bộ ván bên rổ rau và thau chuối quết dừa. Chỉ cần đặt một lá cách hoặc lá sung to bản phía dưới, bên trên mỗi thứ một lá rau. Múc một muỗng chuối quết dừa đặt lên trên rồi cuốn lại và chấm nước mắm như cách ăn bánh xèo. Ta sẽ nghe tất cả vị béo, bùi, ngòn ngọt hoà lẫn vị chát, chua, thơm thơm của những thứ rau vườn, để khiến ta cứ tiếp tục gói ăn đên lúc no lòng…
41088_banh_chuoi_hap_gia_truyen.jpg

Giờ đây, tôi không còn được ăn những thứ bánh do ngoại tôi làm nữa bởi ngoại đã đi thật xa, xa lắm rồi! Nhưng làm sao tôi có thể quên hình ảnh ngoại cặm cụi bên chiếc cối xay quay tròn vòng tay cho những gịt bột chảy tràn. Để tôi có những cái bánh bò nở xòe bốn cánh như bông hoa. Để tôi có những tô bánh canh bốc khói trong những thánh mùa đông hay những ly bánh ngọt mát lạnh trong những ngày hè trời nóng nực.

Tôi thương nhớ ngoại vô cùng. Tôi cũng thương những thứ bánh dân dã nơi miền quê tôi đã cất tiếng khóc chào đời.
 
Last edited by a moderator:
Hạng B1
8/1/11
92
602
83
Re:Thớt "Miệt vườn" của em đã mất

Đọc bài của bác làm em nhớ đến tuổi thơ của em cũng y chang như bác, hồi xưa cứ tối ngày là ở nhà ngoại cũng từ đó mà bắt đầu những kỷ niệm không bao giờ quên được đối với em, từ cắm câu, soi ếch, hái ổi cho ngoại bán, kéo lá dừa, róc lá dừa, chặt củi, đá dế, tát mương, thả diều, làm ná thun bắn chim, ra đồng cùng chơi với tụi bạn giữ trâu và bò. Leo lên lưng trâu em thích nhất mỗi lần nó bước lên hay xuống bờ ruộng cảm giác thật đã.
Em cứ nhớ hoài mỗi lần đi học về (ngày xưa chỉ có học 1 buổi là về không như bây giờ thấy học sinh học cả ngày) em cứ chọn cây ổi em thích rồi trèo lên đó cứ thưởng thức từng trái một, .... nhớ những lúc trời chuyển mưa ngoại kêu gom củi lại ôm chạy vào nhà. Nhớ lúc đó mỗi lần chuẩn bị tát mương là em cứ đếm từng ngày mong đến ngày đó, khi tát thì ôi thôi tôm cành xanh phải nói là bắt không xuể...
Hè về cùng tụi bạn hái hoa phượng loại còn búp chưa nở tước ra để đá gà, rồi những lúc tập lội (ngày xưa tụi em toàn gọi là lội ít gọi là bơi) em cũng tước vỏ hai trái dừa khô cột lại, có hôm thì ra vường tìm cây chuối nào chặt đại rồi quăng xuống sông, khi tắm sông chia làm hai phe chọi đất bùn đầu cổ thằng nào cũng toàn là bùn đất nhưng vui hết cở, rồi lấy rổ và thùng ra cột sợi dây vào tay để lặn xuống xúc đãi hến....
Thích nhất là lúc đập lúa xong em cứ ra ruộng để canh bắt dế buổi tối vừa thích vừa sợ ma,... cứ như vậy tuổi thơ trôi qua lúc nào không hay, để giờ đây tất bật chiến đấu với cuộc sống ở Sài Gòn này.
 
Hạng C
8/2/07
510
8.309
93
HCM
Re:Thớt "Miệt vườn" của em đã mất

Nghèo Rớt Mồng Tơi

102_25_trong-nong-toi.jpg

Nghèo rớt mồng tơi…!!! Chẳng biết tự bao giờ mà dây Mồng Tơi lại được người đời gán cho nó một “sứ mệnh” hết sức thê thảm và đen tối như vậy? Cứ nói tới mồng tơi là người ta nghĩ ngay tới cái sự nghèo…mà nghèo cho tới … rớt trái mồng tơi nghĩa là nghèo …không còn gì để nghèo nữa rồi đó…. Mà tui ngẩm nghĩ hoài cũng chẳng thể nào tìm thấy một chút gì về sự tương quan giữa cái tên, cái nghĩa đen lẫn nghĩa bóng với cái hình dáng và tính chất cũng như tác dụng của dây Mồng Tơi. [/b]
Miệt vườn
[/b]
Nếu nói cái tên là dây Mồng Tơi thì ít ra trên thân nó phải có cái hoa hay cái lá của nó có hình dángcủa cái… mồng gà hay là cái lá nó có bộ dạng rách tả tơi…thì mới đúng….Vậy thì tại sao người ta lại đặt cho nó cái tên Mồng Tơi? khiến cho nó suốt đời…cất đầu lên không nỗi như vậy…. [/b]
Mồng Tơi là loại rau ăn thông dụng của mọi gia đình người Việt, dù giàu hay nghèo gì thì trong bửa ăn luôn thường xuyên có mặt món canh mồng tơi. Bây giờ thì người ta hay nấu canh mồng tơi chung với rau Dền và Mướp hay rau Bồ Ngót…ăn cho mát, hay sang hơn người ta còn nấu canh mồng tơi với tôm, với thịt bằm…thì gẩm ra nó cũng đâu có gì để ví cho cái sự nghèo đâu nhỉ? [/b]
Miệt vườn
[/b]
Nhưng bây giờ cho dù tui có dịp được ăn canh Mồng Tơi chế biến theo cách bình thường ở nhà một người bạn, hay được nấu với nhiều thực liệu sang trọng trong mấy nhà hàng ở sài Gòn thì tui vẫn không thể nào quên được nồi canh Mồng Tơi mà mẹ tui nấu cho cả nhà tui ăn khi tui còn nhỏ xíu ở dưới quê… [/b]
Ngày xưa nhà tui không cần phải trồng rau Mồng Tơi, mà chúng được mọc tự nhiên ngoài vườn, tuy nhiên chỉ có duy nhất là loài Mồng tơi tím mà thôi, loại này dể trồng vì chúng có thân nhỏ, nhưng là thân leo, chúng tự biết bò tìm tới nới nào có đủ nước đủ ánh sáng mà sống. có thể khi mới được gieo hạt, chúng phải nẩy mầm và mọc nơi đất xấu, khô cằn…nhưng khi đã phát triển thành dây leo rồi thì chúng luôn cố gắng bám víu, bò tìm tới nơi có môi trường thích hợp mà sinh sống và phát triển… [/b]
Miệt vườn
[/b]
Mồng Tơi xanh thì thân ngắn, cho nên người ta phải trồng chúng trên liếp, để hằng ngày người ta tưới nước chăm sóc chúng, chứ chúng không tự vươn thân ra xa mà tự tìm kiếm nguồn dinh dưỡng như Mồng Tơi tím được. Bù lại Mồng tơi xanh có thân mập mạp hơn, lá cũng bự hơn mồng tơi tím. [/b]
Cứ bắt đầu vào mùa mưa tháng bảy về là tui lại lấy bịch hột mồng tơi khô mà từ mùa trước tui đã phơi khô và cất trên giàn bếp xuống, rải ra vườn. Hột mồng tơi gặp nước như nắng hạn gặp mưa, tức thì chúng nhanh chóng uống no nước, nứt vỏ và nẩy mầm. Chỉ độ một tuần thôi thì chúng đã bắt đầu có thể bò lên các thân cây chung quanh hay bò lên giàn mà tui đã cắm sẳn cho chúng. [/b]
Miệt vườn
[/b]
Rồi khoảng một tháng sau là chúng đã ra hoa, kết trái cũng có nghĩa là chúng có thể bắt đầu cho thu hoạch lá để nấu canh được rồi. [/b]
Bông Mồng Tơi nhỏ nhắn, thân thì trắng muốt, ngoài nụ hơi hồng đến đỏ tươi, y như là “dáng như tim vỡ” của dòng họ hoa Ty-gôn vậy. Trái mồng tơi thì hình trứng hay hình cầu, lúc còn nhỏ nó màu xanh nhưng khi chín nó chuyển sang màu tím hay đỏ thẩm. [/b]
Miệt vườn
[/b]
Người ta hay nói lấy trái mồng tơi làm mực để viết nhưng đó chỉ là trong thơ văn thôi, chứ thực tế ngày xưa lũ nhóc tụi tui không bao giờ mần vậy. Trái mồng tơi chỉ được tụi tui vò cho nát ra và bôi lên áo mấy đứa con gái để chọc phá chơi vậy thôi, tụi con gái cũng la í ới và dí theo mấy đứa con trai tụi tui cho có “phong trào” chứ thật ra mực mồng tơi không dính luôn vào áo như mực xài ở trường, cho nên về nhà xui lắm thì tụi nó cũng chỉ bị má la vài tiếng rồi thôi chứ không bị ăn đòn khi áo bị dính mực thiệt. Tui tui cũng thử lấy viết lá tre chấm lên mực mồng tơi để viết nhưng chữ viết ra cứ lem nhem, mờ mờ và chảy tùm lum chứ nào có ra chữ gì rõ ràng như mực thiệt đâu, Tui thấy mấy cha nhà văn nhà thơ chỉ tổ tưởng tượng…xạo mà thôi.[/b]
28(42).jpg
[/b]
[/b]
Còn riêng về lá Mồng Tơi thì Mồng tơi xanh có phiến lá dầy và bự hơn mồng tơi tím, nhưng khi nấu canh thì mồng tơi tím sẽ ngọt hơn mồng tơi xanh đó. tuy vậy nhưng sao bây giờ ít thấy người ta bán mồng tơi tím quá có lẽ vì năng suất của loại này không cao chăng? [/b]
Nói về năng suất của mồng tơi tui chợt nhớ ngày xưa tui hay qua nhà bà Bảy Hổ để hái “trộm” lá mồng tơi xanh của nhà bà về nấu canh. Bà Bảy trồng mồng tơi xanh cho leo lên hàng rào kẻm gai bên hông nhà bà. Mà không biết bà trồng giống mồng tơi gì mà cái lá của nó dầy như lá Sống Đời và bự cở bàn tay người lớn xòe ra vậy. Cho tới bây giờ tui cũng chưa được thấy giống Mồng Tơi thứ hai nào cho lá bự như giống Mồng Tơi tui thấy ở nhà bà Bảy Hổ ngày xưa, chắc có lẽ vì ngày xưa bà bảy trồng chúng trên nền đất trộn xác mía của cái lò mía đường nhà bà nên chúng phát triển lớn hơn bình thường như vậy chăng? [/b]
Miệt vườn
[/b]
Nhìn thấy đám mồng tơi nhà bà Bảy mà tui thấy thèm hết biết, Cứ canh lúc bà bảy ra ruộng thăm lúa là tui chui qua lò đường và núp dưới hàng rào nhà bà, mắt thì lo liếc con chó Vàng nhà bà Bảy, tay thì nhanh lẹ ngắt lá mồng tơi. Với giống mồng tơi “khổng lồ” của nhà bà bảy thì tui chỉ cần ngắt chừng mười lá mồng tơi thôi là cũng đủ nấu một nồi canh cho ba mẹ con nhà tui ăn rồi. [/b]
canh-hen1.jpg
[/b]
Ngày xưa mẹ tui nấu canh mồng tơi đơn giản lắm, khi thì nấu với tôm khô, lúc nước ròng thì tui chỉ cần lấy rổ ùm xuống sông trước nhà, lặn chừng mười lăm phút thì đã có ngay một rổ hến con nào con nấy bự cỡ đầu ngón tay cái, đem lên ngâm nước một buổi cho mấy con hến nhả hết đất cát trong bụng ra, nấu nước cho sôi mạnh lửa một chút, xúc thả từng vá hến vô rồi cho nước sôi trở lại, lấy đũa bếp đảo vài vòng là thịt hến nổi trắng mặt nồi. lấy rây vớt nhẹ vài vớt là chỉ còn lại vỏ hến nằm dưới đáy nồi thôi. Mà khi vớt Hền thì nước phải sôi thật sôi, chứ nếu không thì thịt hến chìm lỉm, có nước mà đổ ra thau rồi ngồi lụm từng con một, làm kiểu đó tới chạng vạng mới có cái ăn à! [/b]
Miệt vườn
[/b]
Xong rồi thì đổ bỏ vỏ hến, Nước hến chắt bỏ cặn lấy nước trong thôi, nấu sôi trở lại và cho lá mồng tơi đã rửa sạch, cắt làm hai làm ba vô, nêm nếm cho vừa ăn và đổ thịt hến đã vớt khi nãy vô nồi canh, nhắc xuống, cho nhúm hành lá xắt nhuyễn và tiêu xay lên mặt nữa … he he…Hến mà nấu với Mồng tơi thì nồi canh ngọt tới thấu xương chứ hổng chơi à nghen. [/b]
Bây giờ sống ở Sài gòn, kiếm một con Hến để nấu canh mồng tơi thì đúng là đỏ con mắt thiệt. cũng may là có thứ để thay thế Hến đó là Nghêu, cũng nấu tương tự như nấu với Hến, vị ngọt cũng không thua canh mồng tơi nấu với Hến nhưng cái cảm giác ăn rau mồng tơi mà có mấy con Hến lẫn trong rau, trong nước canh …thì Nghêu vẫn mãi mãi không thể thay thế được… [/b]
Miệt vườn
[/b]
Rau Mồng Tơi còn có thể nấu với cua, ăn bá chấy không thua gì canh Cua rau Đay của người miền bắc đâu nghe! Những lúc nước sông trước nhà đầy, không thể bắt hến được thì tui xách thùng, vác móc sắt đi ra sau ruộng nhà bà Bảy Hổ (lại bà Bảy Hổ nữa đó) để bắt cua đồng, nói vác móc sắt đi cho oai chứ chua bao giờ tui lôi được con cua nào trong hang ra bằng móc hết, móc sắt chỉ để tui chọt vô hang thăm dò xem trong đó là cua hay… rắn mà thôi. Khi đã xác định chắc không phải là rắn rồi thì tui mới thọt tay vô hang lôi con cua ra. Vì chỉ có lôi bằng tay thì con cua mới còn nguyên vẹn được thôi, chứ tui mà cho móc sắt vô hang ngoái một hồi thì con cua nó nước mà gãy càng gãy chân với tui hết. [/b]
Có cua rồi, nhiệm vụ của “phái mạnh” duy nhất trong nhà của tui là rửa sạch, lật mu, gỡ gạch cua riêng ra chén, và cho từng con vô cái nón cối Mỹ, lấy chày giã nát. Giã xong cho chừng một chén nước mưa và chút muối vô cho thịt cua không bị dính vào xác cua…quậy và bóp cho thịt cua tách ra, tan trong nước. lược qua rây vài lần cho sạch hết thịt cua, Bỏ phần xác cứng của cua, còn lại nước và thịt cua giã nát cho vào nồi nấu sôi, nước thịt cua đang đục ngầu bổng trở nên trong ngần vì thịt cua trong nước bắt đầu đông kết lại từng lớp và nổi lên trên. tui vớt váng thịt cua ra rây, dùng muỗng ém nhẹ cho ráo nước và cho thịt cua cứng lại…(phần này đáng lý để mẹ tui mần, nhưng tui luôn giành mần để tui ăn vụng thịt cua đó mà…hi hí). Rồi nấu sôi lại phần nước cua, cho rau mồng tơi vô, cuối cùng là cho thịt cua vô…Phần gạch cua lấy riêng khi nãy được mẹ tui phi mỡ tỏi cho thơm và đổ ngay vào nồi canh đang lựng khói, tiếng mỡ sôi trong nồi canh nghe lèo xèo..đã lỗ tai luôn…nồi canh sẽ dậy lên một màu vàng nghính, béo ngậy …thật hấp dẫn. cho hành lá vô nữa là xong. Nồi canh có màu xanh chủ đạo của lá mồng tơi, trên cái “bắc-gờ- rao” màu nâu đỏ của nước cua, xen lẫn những mảng thịt cua và lớp gạch cua bên trên nữa…bảo đảm ăn không đổ mồ hôi không lấy tiền nha…! [/b]
Miệt vườn
[/b]
Bây giờ cứ mỗi lần ăn cơm với tô canh Mồng Tơi, dù không được nấu với cua đồng, không có hến…chỉ được nấu với tôm khô hoặc chỉ nấu chung với mướp và rau dền thôi…nhưng nhìn vào tô canh tui vẫn còn thấy rõ hình ảnh mảnh vườn nhà tui năm xưa, Tui thấy hình ảnh mẹ tui với đôi tay chai sần, thấy những nếp nhăn ngày một hằn sâu trên trán mẹ, thấy cả những giọt mồ hôi trên vai chị, chị tui đã quên đi hạnh phúc riêng, lo cho tui ăn học mà không hay rằng nhan sắc của chị đang phai dần…Gia đình tui đã tằn tiện như vậy, sống kham sống khổ như vậy…cố gắng rau cháo qua ngày để dành dụm từng đồng từng cắc cho tui ăn học bằng con bằng cái của người ta… [/b]
=====[/b]
Viết tới đây tui bổng chợt nghiệm ra phần nào ý nghĩa của câu nói của miệng: "Nghèo rớt mồng tơi” là như thế nào rồi… Với tui, cái nghèo thực tình không liên quan tới cái tên của dây Mồng Tơi, bản thân nó không làm cho người ta nghèo. Mà nó luôn sát cánh kề vai, làm người bạn đồng hành bên những cảnh đời nghèo khó như gia đình tui năm xưa, nó còn song hành bên tui, nhắc cho tui luôn nhớ về một quãng đời cơ cực…qua đó hun đúc cho tui một tinh thần phần đấu không ngừng để sống, để làm việc và tồn tại trên mảnh đất sài gòn nóng bỏng này. [/b]
Miệt vườn
[/b]
Tui và những người con của quê tui, rời làng quê lên Sài Gòn sinh sống…tụi tui như những dây mồng tơi tím, thân được sinh ra từ nơi cằn cỗi nhưng vẩn cố gắng vươn dài, trườn mình lăn xả vào gai góc mà sống. lấy hết sức mà bám vào mảnh đất mấp mô, khô nẻ của Sài Thành… cắn răng bấu víu vào từng thớ đất khách, từng chạc cây khô quê người. Vượt qua khó khăn, cố vươn mình lên cao tìm một khoảng không cho riêng mình, để sống, để tồn tại và sinh sôi nảy nở…Để rồi mai đây một lớp con cháu tụi tui ra đời…chúng sẽ không còn “nghèo rớt mồng tơi” như cha như chú của chúng. Nhưng tui sẽ không thể nào không kể cho con cháu tui nghe về một loài rau mát lành, dể trồng dể sống… loại rau từng nuôi sống tui và từng là nguồn động viên an ủi, nhắc nhở tui về sự ung dung tươi mát trong tâm hồn, về sự cứng cỏi trong mỗi bước đi, về tinh thần của loài dây Mồng Tơi mềm yếu nhưng không bao giờ gục ngả trước khó khăn gian khổ, không bao giờ bị hủy diệt trước gian nan thử thách của cuộc đời.[/b]
 
Hạng C
16/5/11
673
68
28
Re:Thớt "Miệt vườn" của em đã mất

thớt hay quá.
41.gif