Re:Lang thang đại giang Nam Bắc theo mộng Giang nam
Lần thứ hai đến Tây Hồ, là một buổi tối có trăng sau mưa, theo lời hẹn của chúng bạn đến Lãng Văn Oanh uống trà.
Hai bên bờ Bạch Đê liễu rủ như khói, dọc theo bên hồ, nơi nơi đều là sóng nước mênh mang, mỗi bước chân đi cũng giống như đang đầm mình trong nước. Nhìn khắp xung quanh, một vùng nước non bao la bát ngát, vài hòn đảo xanh tươi um tùm, một chiếc thuyền hoa lênh đênh giữa dòng, dáng núi bất động trong đêm tối, Lục Hòa Tháp và Lôi Phong Tháp đối mặt nhìn nhau.
Những cụm núi bao quanh bốn phía, mặt giữa là một ngọn núi lớn án ngữ. Núi cũng không cao lắm, nhưng tầng tầng lớp lớp, có gần có xa, sắc xanh của Tây Hồ lúc này đã biến thành một vùng thẳm xanh dịu dặt, đâu đâu cũng thấy, sóng nước lượn lờ khoảng mông mông.
Gió đêm thổi lạnh khiến tôi bỗng chốc rơi vào suy tư, suy tư của tôi cũng giống như dòng nước, chìm nổi, giao nhau, tự do, quấn quýt. Tây Hồ là cố hương lý tưởng trong lòng chúng văn nhân xưa nay. Trăm nghìn năm trôi qua, họ vẫn có thể cảm tác ra bao áng văn thơ ca ngợi nơi này, ngẩn ngơ đứng ở bên hồ, ánh mắt say mê như có sóng. Chỉ cần đến được Tây Hồ, dù sau đó rồi cũng sẽ đi, đối với chính mình vẫn là một niềm an ủi. Thân phận, tiền tài, công danh, những thứ đó đã không còn quan trọng nữa. Chỉ có lý tưởng và mộng tưởng đang lẳng lặng dệt nên trong lòng kia, mới khiến họ thanh thản, sướng vui.
Một chiếc thuyền nhỏ chầm chậm lướt qua, cắt ánh trăng bạc trên mặt hồ thành muôn ngàn mảnh vỡ. Tất cả mộng tưởng trong văn hóa Trung Hoa của chúng tôi, có lúc bấp bênh, có khi chán nản, đều được chiếc thuyền ấy chở trên lưng.
Tây Hồ từ đó về sau, tơ liễu phiêu phiêu, gió mát mị người, sóng nối sóng, bóng lồng bóng, tiếng tiêu như phượng hoàng than khóc, quan to quý nhân mắt nhập nhèm chìm trong say sưa, văn nhân dùng thơ văn tán thưởng, ca kỹ xiêm áo điệu đàng ngày đêm ca múa. Ở nơi đây, giết chóc và ca vũ không thể cùng tồn tại, mọi thứ đều như một giấc mộng yên vui, cực lạc nhân gian. Thời thế nhiễu nhương, kẻ khôn ngoan hết thảy đều náu mình, cảnh chém giết đao quang kiếm ảnh nơi phương Bắc xa xôi ngày càng mờ nhạt đi trong trí nhớ con người. Từ khi đó, Tây Hồ trong dòng chảy thời gian đã luôn hiện lên như một hình ảnh thanh tú phong nhã, một nơi chốn an nhàn tươi vui, có ý tứ minh thiện, nhưng cũng trống rỗng và thanh nhàn.
Hồ nước ơi, hồ nước ơi, một ngàn năm tiêu dao, tới khi nào mi mới có thể dừng lại?
Sự xuất hiện của Tây Hồ có thể so với những dòng tuyệt cú của Tây Tử. Nhận ra điều đó, Tây Hồ bắt đầu ước hẹn, quyến rũ, bày ra tất cả sắc vóc, phô ra sắc xanh miên man, còn cả cả những tình yêu say đắm não lòng.
Tây Hồ là nơi để lại cho đời nay nhiều chuyện kể hơn bất cứ nơi nào khác. Những nữ tử dung nhan thanh tao tú lệ, những nam nhân ánh mắt như sương sa khiến người xuyến xao. Theo thời gian, sau thời của Tô Tiểu Tiểu và Chu Thục Trinh, vẫn còn có nhưng người con gái khác, như Bạch nương tử, Đỗ Thập Nương, Chúc Anh Đài, nhiều hơn thế nữa là những cô gái chẳng lưu lại tên tuổi cho đời. Các nàng tự mình thương mình, lẻ loi vời vợi. Tạo hóa ban cho các nàng những số kiếp hồng nhan bạc mệnh, Tây Hồ lại nhờ đó mà góp dày tình cảm nhân sinh, từ một quang cảnh non xanh nước biếc vô tư vô lự cũng dần dần cũng trĩu nặng tâm tư như một con người. Các nàng như hoa xuân từ từ héo rũ, người mất, tiếng cũng chẳng còn.