O.S.P.D & EMMA JUDGE
22/2/07
1.092
7
63
Saigon
RE: Walkalone - và cuộc đào thoát khỏi Saigon

E cũng có...nhưng ra đây gọi không được...

Lữ khách lang lang lữ khách buồn
Dáng ngọc xa vắng, lệ chàng tuôn
Dễ đến trăm năm, tình nông nổi..
Đào thoát một lần, "cơ hội" thôi...:D:D:D
 
Hạng C
10/9/07
971
66
28
RE: Walkalone - và cuộc đào thoát khỏi Saigon

Bác lại làm e nhớ đến ...lúc ở Huế...

Khứ niên kim nhựt thử môn trung,
Nhơn điện đào hoa tương ánh hồng.
Nhơn điện bất tri hà xứ khứ?
Đào hoa y cựu tiếu đông phong.
thieunu2ea2.jpg

Cảnh cũ còn đây...mà người xưa đâu rồi ...:mad:
 
O.S.P.D & EMMA JUDGE
22/2/07
1.092
7
63
Saigon
RE: Walkalone - và cuộc đào thoát khỏi Saigon

Mặt kia Nguyệt thẹn hoa nhường
Theo chàng lãng tử bốn phương độc hành :D:D:D
 
Hạng C
10/9/07
971
66
28
RE: Walkalone - và cuộc đào thoát khỏi Saigon

Trích đoạn: Duong_cao

Mặt kia Nguyệt thẹn hoa nhường
Theo chàng lãng tử bốn phương độc hành :D:D:D

Thèm trà quá...ngắm trăng làm thơ [8D][8D]

Mà theo chàng lãng tử...mà còn độc hành là seo [8|]
 
Hạng C
12/10/05
587
32
28
43
RE: Walkalone - và cuộc đào thoát khỏi Saigon

Trích đoạn: Duong_cao

Mặt kia Nguyệt thẹn hoa nhường
Theo chàng lãng tử bốn phương độc hành :D:D:D

Biết theo chàng Quất đời mong manh
Thôi thì trọn kiếp trao thân gởi...
Quất ơi từ nay thiếp theo chàng ....'' mai mốt nhớ giới thiệu nghe ông Quất Lon Bơ"
 
O.S.P.D & EMMA JUDGE
22/2/07
1.092
7
63
Saigon
RE: Walkalone - và cuộc đào thoát khỏi Saigon

Thân tặng Quất Alone.. Kẻ lang thang qua những bãi cỏ trong buổi chiều nhẹ gió...

Không biết từ khi nào
Nỗi nhớ mang tên “cơn gió”
Cũng chẳng biết từ đâu ra
Tình yêu mang tên “bãi cỏ”

Có hai người hay ngồi trên bãi cỏ
Có mây trắng với bầu trời còn xanh
Kẻ lang thang thì thầm với người yêu “em là cơn gió”..
Cô gái vòng tay qua cổ kẻ đàn ông mà bảo rằng “em nhớ anh”

Cũng chẳng hiểu tại sao
Mây luôn trắng khi bầu trời có màu xanh
Và những người yêu nhau họ hay thích ngồi trên cỏ
Và nhất là trong buổi chiều nhẹ gió

Có lẽ
Tình yêu của họ
Rất đẹp và bồng bềnh
Như áng mây trên trời xanh xếp thành hình ngọn núi

Cũng có khi
Tình yêu của họ
Lãng mạn và dễ thương
Như chiếc lá vàng nhẹ rơi trên bãi cỏ khi trời nhẹ gió…

Và chỉ có
Những kẻ lang thang
Là những người luôn đi qua bãi cỏ
Cho dù có nhiều đôi ngồi trên cỏ trong chiều nhẹ gió…
 
Last edited by a moderator:
O.S.P.D
13/1/05
2.869
1.024
113
SG
RE: Walkalone - và cuộc đào thoát khỏi Saigon

Phù..... Hôm nay mơí vaò đọc đc baì naỳ ,Hâps dẫn đến nôĩ vợ đg giận vẫn đọc ....Chút nưã năn nỉ sau.
Thât cảm phục trước tâm huyết cuả tác giả và những kiến thức lồng trong baì viết,phong trần và lãng tử ( rất tinh tế,nhân văn, và cẩn trọng trong từng đoạn )...... Tôi nghĩ bác Quất đã đâù tư rất kĩ cho chuyến đi và những kể cả đoạn hâụ kỳ.Xin baỳ tỏ sự ngưỡng mộ đến bác Quất.
033102smile_1_prv.gif
41.gif

@ Bác Minh tit : Đề nghị các bác trong PĐH Nêú thấy cần và có thể tinh lược laị các baì viết cho tập trung ,đính lên đâù để ae OS có thể đọc thuận lơị hơn .( sau khi bác Quất chấm dứt baì naỳ )
@ Tất cả các bác tham dụ : Mong các bác thông cảm nêú có baì naò cần phaỉ luợc cho tập trung.
Kính tất cả các Bác.
 
Last edited by a moderator:
Hạng C
10/9/07
971
66
28
RE: Walkalone - và cuộc đào thoát khỏi Saigon

Trích đoạn: phongluu

Phù..... Hôm nay mơí vaò đọc đc baì naỳ ,Hâps dẫn đến nôĩ vợ đg giận vẫn đọc ....Chút nưã năn nỉ sau.
Thât cảm phục trước tâm huyết cuả tác giả và những kiến thức lồng trong baì viết,phong trần và lãng tử ( rất tinh tế,nhân văn, và cẩn trọng trong từng đoạn )...... Tôi nghĩ bác Quất đã đâù tư rất kĩ cho chuyến đi và những kể cả đoạn hâụ kỳ.Xin baỳ tỏ sự ngưỡng mộ đến bác Quất.
033102smile_1_prv.gif
41.gif

@ Bác Minh tit : Đề nghị các bác trong PĐH Nêú thấy cần và có thể tinh lược laị các baì viết cho tập trung ,đính lên đâù để ae OS có thể đọc thuận lơị hơn .( sau khi bác Quất chấm dứt baì naỳ )
@ Tất cả các bác tham dụ : Mong các bác thông cảm nêú có baì naò cần phaỉ luợc cho tập trung.
Kính tất cả các Bác.

Cám ơn bác...bác quá khen, chứ e viết cũng ẩu tả lám, nhiều đoạn sai lám :D:D bác và mọi người không để ý đó chứ...có gì mong lượng thứ, e chỉ cố up cho nhanh thui ...không lại mang tiếng pón :)
 
Hạng C
10/9/07
971
66
28
RE: Walkalone - và cuộc đào thoát khỏi Saigon

Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn....sau hơn 2800km, vòng vèo từ saigon, qua Trường Sơn Đông, vòng lên cực Bắc....nắng gió bụi trần, cũng hai ba lần chết hụt....giờ ngồi nơi góc phố nhỏ giữa Hà Nội, nhâm nhi từng cốc bia , ngắm cuộc sống ồn ào xung quanh....chả biết hành trình tiếp theo là gì, vài lời mời đi Hạ Long, Tam Đảo....vùng Tây Bắc quá hấp dẫn....

Cứ để cuộc sống trôi qua êm ái như thế...như cuộc sống của người Hà Nội.....
Những con đường thân quen còn đó
Tiếng rao vang đâu đây nghe động trời đêm
dsc0428sg4.jpg

Vài hôm như thế...tối lại bù khú với bạn bè Hà Nội...đến một sáng ngồi nơi đây, tìm một ít hương vị của Saigon...
dsc0419gu5.jpg

Và e đã quyết định...kết thúc cuộc đào thoát ở đây....mình đã có những phút giây tuyệt vời nhất trên đỉnh Mã Pí Lèng, cứ để hương vị của nó nằm trong tâm hồn, nhiêu đó đã đủ cho một chuyến đi....

Gọi về phòng vé tại Saigon, book chuyến sớm nhất....rẻ nhất :)

Những hình ảnh cuối ...
dsc0420wd5.jpg

Lần đầu ghé qua nơi này...
dsc0421qb2.jpg

Ghé qua ga, gởi e wave về saigon...cuốc bộ về khách sạn....cảm nhận Hà Nội qua từng bước chân...dạo phố mà :)
dsc0425wl7.jpg

dsc0427uw9.jpg

Từng góc phố...
dsc0429xy3.jpg

Từng nhánh ...hoa :D
dsc0433fj4.jpg

Từng chai bia ...[8D]
dsc0440ra7.jpg

Từng cửa hàng...
dsc0432nf7.jpg

Hà Nội bao năm vẫn vậy...
dsc0430tw8.jpg

Tạm biệt nhé Hà Nội...
dsc0062px7.jpg

Hà nội ơi xanh xanh liễu rủ mặt hồ Gươm
Cô đơn sấu rụng ngoài ngõ vắng
Con sóng nào vẫn vỗ về vào đam mê
Hà nội ơi ... Hà nội ơi...

Hà nội ơi nhớ về mùa thu tháng mười
Áo học trò xanh những hàng me
Hà nội ơi ta nhớ không quên
Hà nội ơi trong trái tim ta ....
 
Last edited by a moderator:
Hạng C
10/9/07
971
66
28
RE: Walkalone - và cuộc đào thoát khỏi Saigon

dsc286uj8.jpg

E xin trích lại phần cuối của cái tích xưa...mà e đã trích phần đầu lúc ở Huế...mong mọi câu chuyện đều có hậu thật tốt đẹp của nó....:)

Chiều đến, nàng thiếu nữ họ Đào cùng thân phụ đi viếng người thân trở về. Nàng theo sau cha, chợt nhìn lên cổng thấy bốn câu thơ, nét chữ tinh xảo, ý thơ dồi dào, nàng hiểu rõ tâm tình của khách du xuân năm ngoái. Nàng buồn bã thở dài, hối tiếc duyên vừa gặp gỡ lại khéo bẽ bàng.

Khứ niên kim nhựt thử môn trung,
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.
Nhân diện bất tri hà xứ khứ?
Đào hoa y cựu tiếu đông phong.

Rồi ngày này sang ngày khác, nàng thiếu nữ họ Đào vẫn tựa mình bên cửa cổng, mong đợi và hy vọng người khách hào hoa phong nhã xin nước năm xưa. Nhưng ngày lại ngày qua, mấy lần bóng chiều xuống, bóng người xưa chẳng thấy mà chỉ thấy vài cánh chim chiều bạt gió, lẻ loi từ ngàn phương kêu bạn đổ về bằng một giọng não nùng...

thieunu4yc2.jpg


Nàng âm thầm gạt lệ. Nhưng lệ vẫn trào lên khóe mắt, đẫm lên đôi má. Rồi đông qua xuân đến, hè lại thu sang, lá rơi rụng bay lả tả phủ đầy thềm. Trời thu hiu hắt. Cảnh sắc thu thêm giục khách sầu đau. Rồi mỗi khi xuân về, ánh thiều quang ấm áp, ủ ấp trên ngàn cây nội cỏ càng gợi lại nỗi nhớ nhung hình ảnh của ai làm dằng dặc cõi tâm tư.

Nàng cảm thấy đời hoàn toàn tuyệt vọng. Rồi từ ấy nàng bỏ ăn bỏ ngủ, thân hình tiều tụy, dung nhan võ vàng. Thân phụ ngày đêm lo lắng, tìm thầy thuốc. Nhưng nào biết đâu: "Nhược hữu lương y viên tuyệt mạng, tùng lai vô dược liệu tương tư" (Có thầy giỏi cứu được sự sống cho người, chớ không có thuốc chữa bịnh tương tư).

Biết không sống được, nàng đành thuật lại tâm sự của mình cho cha già nghe và xin tha tội bất hiếu. Người cha xúc động đau khổ cho số phần đen bạc của đứa con gái duy nhứt của mình. Nhìn thấy đứa con nằm thiêm thiếp trên giường như chờ đợi tử thần, ông lão thương con nóng lòng, đâm liều chạy tìm người đã đề thơ trên cổng. Nhưng hạc nội mây ngàn tìm đâu cho thấy.

Người cha đau khổ ấy bối rối, cứ chạy ra chạy vào, lòng mang một mong mỏi yếu đuối. Trong giờ phút cuối cùng may được gặp chàng trẻ tuổi xa lạ đã gây sóng gió bão tố trong gia đình ông mà giờ phút này, ông cho là vị cứu tinh của gia đình, nên ông lại chạy kiếm nữa...

Vừa ra khỏi cổng, bỗng chạm phải một người. Ông ngửng mặt nhìn. Đó là một thư sinh tuấn tú. Thấy ông, mặt mày giàn giụa nước mắt, cử chỉ hốt hoảng, chàng thư sinh thăm hỏi. Ông vừa bươn bả đi vừa kể lể. Nhưng kể chưa dứt câu chuyện, chàng thư sinh bỗng ôm mặt khóc. Ông lão lấy làm ngạc nhiên, chưa kịp hỏi thì chàng thư sinh nói:

- Tôi là Thôi Hộ, người đã đề bài thơ trên cổng...

Chàng chưa dứt lời, ông đã mừng rú lên rồi lôi sền sệt chàng vào nhà, đưa thẳng đến phòng.
Nhưng nàng thiếu nữ cũng vừa trút hơi thở cuối cùng.

Nhìn nàng thiếu nữ nặng tình yêu đã vì chàng mà vóc liễu tiều tụy, dung nhan võ vàng, chết một cách thảm thiết, chàng cảm động quá, quỳ bên giường, cầm lấy tay nàng. Chàng úp mặt vào mặt nàng, khóc nức nở! Lạ thay, nước mắt của chàng rỏ xuống mặt nàng thiếu nữ họ Đào, thì nàng bỗng từ từ mở mắt ra đăm đăm nhìn chàng, trên môi điểm một nụ cười tươi thắm. Nàng đã sống lại. Ông già họ Đào mừng rỡ. Chàng thư sinh họ Thôi hớn hở vui tươi.
 
Last edited by a moderator: